RSS

Thư tình: Gửi em, cô gái mùa thu!

Em à, mùa thu đến rồi đấy! Vậy là mình đã xa nhau được 1 năm. Mùa thu mang những nỗi nhớ ùa về trong anh, nhớ về hình bóng một người con gái đã xa khỏi tầm tay anh. Mùa thu đã mang em đến với anh nhưng mùa thu cũng đã mang em rời xa anh mãi mãi.
Còn nhớ lần đầu tiên ta gặp mặt, em - một cô bé dễ thương ngồi bán xúc xích trong hội làng, anh - một chàng trai 24 tuổi về quê chơi hội đã bị em hút hồn từ cái nhìn đầu tiên. Trước đó anh chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh vậy mà giữa một buổi chiều thu trời trong xanh đầy nắng anh lại bị sét đánh trúng. Ngày đó trong mắt của em anh là người con trai vô duyên bậc nhất. “…Đã bảo em trông quán hộ không bán chịu xúc xích cho anh được...bán cho anh em biết đâu mà đòi” . “…Thì anh cho em số điện thoại của anh để em gọi nếu mai anh không trả tiền em”. “Em trông hộ thôi, mai em không bán nữa rồi... ”
 Lần đầu tiên gặp mặt là thế, anh thất bại trong việc xin số điện thoại của em bằng cách mua chịu và cho số điện thoại để em đòi nợ. Nhưng có lẽ duyên trời cho mình đến với nhau em nhỉ. Tối đó mình lại gặp nhau lần này là trong quán ốc, dù là anh vừa ngồi xuống em đã đứng lên ra về và chỉ chào nhau bằng cái gật đầu, lúc đó em vẫn chưa nhận ra anh, nhưng anh thì làm sao có thể không nhận ra em được. Và rồi anh có được số điện thoại của em qua một người bạn chung.
Đắn đo suy nghĩ mấy ngày anh mới dám nhắn tin làm quen với em, rất may là em vẫn nhớ anh chàng mặt dày đòi mua chịu xúc xích. Từ những tin nhắn anh đã biết em là cô sinh viên năm 2 trên Hà Nội, và rồi từ những tin nhắn, những buổi trò chuyện tới khuya mình đã đến bên nhau thật nhẹ nhàng như gió mùa thu vậy. Sau đó là những lần gặp ngắn ngủi khi anh lên Hà Nội, hay cuối tuần mình cùng về quê chơi, ghế đá công viên, quán kem Thủy Tạ, quán chè bên ga tàu là những nơi mình gặp mặt, trao nhau những cái nắm tay thật chặt những nụ hôn ngọt ngào như hoa sữa mùa thu...
Thư tình: Gửi em, cô gái mùa thu! - 1
Thời gian và khoảng cách địa lý đã giết chết tình yêu của chúng ta (Ảnh minh họa)
 Nhưng có lẽ tình chỉ đẹp khi còn dang dở e nhỉ. Yêu nhau được vài tháng thì cũng là lúc mình phải xa nhau, anh phải xa quê hương, xa gia đình, xa em để đến Nhật học 5 năm. Em biết không, tuyết trắng mùa đông không có em ở bên lạnh lắm, không còn hơi ấm đôi bàn tay em.. Thời gian đầu thật vất vả để có thể làm quen với cuộc sống nơi đất khách quê người. Những tin nhắn trên Facebook, những cuộc gọi trên Skype cũng không thể làm vơi đi nỗi nhớ về em.
Thời gian trôi đi, anh bị cuốn dần vào việc học hành, công việc làm thêm. Những cuộc nói chuyện cứ thế thưa dần, thay vào đó những lần gặp là những lời trách móc, những hờn dỗi trong em, những lời xin lỗi từ phía anh. Những lời yêu thương ngọt ngào đã không còn, những nhớ nhung cũng phai nhạt dần. Và rồi cái gì đến cũng đã đến thời gian và khoảng cách địa lý đã giết chết tình yêu của chúng ta...
Một ngày cuối thu tim anh như nghẹn lại khi thấy hình ảnh em cùng người đó thân mật trên Facebook và đọc những dòng tin nhắn từ em. Em nói rằng em không thể chịu đựng được sự cô đơn, không thể chờ anh 5 năm trong mòn mỏi....Anh chỉ tiếc một điều là không thể trở về để gặp em thêm một lần.
 Vậy là tròn 2 năm từ ngày mình gặp mặt, gần 1 năm từ ngày mình lạc mất nhau trong ký ức. Anh ngồi đây viết lên những dòng này cho em. Anh muốn cảm ơn em thật nhiều! Cảm ơn em đã đánh thức con tim băng giá của anh tỉnh dậy sau giấc ngủ dài kể từ ngày mối tình đầu tan vỡ. Cảm ơn em đã mang đến cho anh những yêu thương ngọt ngào dù là ngắn ngủi. Có lẽ bây giờ anh cũng phải đi tìm cho mình một bàn tay ấm áp khác, một bàn tay có thể cùng anh xây lên hạnh phúc sau này….
Tạm biệt em cô gái của mùa thu!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét