Tình yêu thật sự cần có thời gian để thử thách. Đừng vì cô đơn mà vội vã nắm lấy một bàn tay!
Ngồi ngắm dòng người tấp nập trên phố qua lớp kính xe bus mờ đục, em chợt nghĩ có lẽ chúng ta đang sống vội, yêu thương cũng vội phải không anh?
Chẳng biết tình cảm này đã đi đến mức nào, thực sự em cũng không hiểu nổi trái tim mình nữa. Phải chăng mọi thứ diễn ra quá nhanh đã khiến cho chúng ta lầm tưởng. Nó làm em lo sợ và bất an lắm. Sợ rằng đây chỉ là cảm xúc thoáng qua giữa 2 trái tim đang cô đơn, đang khao khát yêu thương để lấp đầy những xót xa tình cũ.
Liệu đây có phải là tình yêu không?
Người ta nói ranh giới giữa thích và yêu mong manh lắm. Nó nhỏ bé tới mức chả ai nhìn thấy được, yếu ớt tới mức dễ dàng bị vỡ ra bất cứ lúc nào, đôi khi lại xa vời tới mức chẳng ai có thể vượt qua nổi. Anh à! Em thích anh thật đấy, nhưng đó chẳng phải là yêu đâu.
Ảnh minh họa
Bởi vì…..
Em đâu hạnh phúc đến nghẹn lòng khi anh nói yêu em. Em cũng chẳng nhớ nhung cồn cào mỗi lần chúng mình xa cách.
Có lẽ những đổ vỡ tình đầu đã kéo chúng ta lại gần nhau hơn, hiểu nhau hơn và chia sẻ với nhau nhiều hơn mọi tâm sự trong cuộc sống. Nhưng rồi cuối cùng em mới chợt nhật ra rằng, ngoài cái quá khứ đau buồn đó giữa 2 ta không có điểm gì chung.
Với em chỉ những tin nhắn quan tâm, hay những cuộc trò chuyện hàng giờ qua facebook vẫn chưa bao giờ là đủ. Tình yêu thật sự cần có thời gian để thử thách. Còn anh, anh đã thực sự yêu em hay chỉ khỏa lấp nỗi trống trải trong tim? Đừng vì cô đơn mà vội vã nắm lấy một bàn tay, anh nhé!
Mọi cuộc gặp gỡ chẳng phải là ngẫu nhiên, mỗi người xuất hiện trong đời ta đều có nguyên do và ý nghĩa nhất định. Vậy thì tại sao ta không tìm đúng vị trí của mình trong tim ai đó để đứng, như thế có phải là vững vàng hơn không?
Đừng yêu em chỉ vì cô đơn
Anh nhớ em nhiều!
Đêm nay, khi mọi cảnh vật đã chìm sâu vào giấc ngủ, tiếng sóng ngoài sông lại vỗ bờ cần mẫn như bao đêm... khiến anh nhớ đến em vô cùng.
Tình yêu trỗi dậy trong lòng anh không thể gì so sánh được, chắc em sẽ hiểu điều anh muốn nói. Nếu như ở nơi chiến trận, anh can đảm giành giật cái sống với tử thần thì nơi đây lại khó nói làm sao. Sau khi làm tròn bổn phận của người lính, anh trở về với cuộc sống điền viên trên dòng sông quê hương. Nhưng từ khi gặp em, cái buổi đầu tiên ấy, anh suy nghĩ đắn đo và tự trả lời rằng: "Ta đã từng đi khắp bốn phương trời, từng nếm mật nằm gai, cũng có lúc được sống trong nhung lụa gấm hoa mà chưa thấy nơi nào là điểm dừng chân nhưng hôm nay.. có lẽ đây chăng, người bạn đời anh cần tìm đây sao?". Từ khi tự trả lời câu ấy, anh cứ thấy vui vui, niềm vui ấy cứ như dòng nước mát tưới cho tâm hồn người lính tưởng như đã khô cằn cháy bỏng nơi con tim anh.
Chắc em không khước từ sự thành thật của trái tim anh chứ. Anh cần có em, có tình yêu, có một bàn tay nhỏ để vun đắp hạnh phúc, có một người cùng anh bước chân xuống một con tàu, trong phong ba bão táp, anh sẽ là đôi cánh khỏe để dìu em đi tới một điểm mà đỉnh cao là hạnh phúc phải không em.
Ôi đêm nay những giọt mưa cuối thu rơi tí tách đôi vợ chồng chú vạc đi ăn đêm vội vã bay về tổ ấm đánh rơi những tiếng kêu quen thuộc, anh biết rằng đêm đã khuya rồi, anh xin dừng bút tại đây. Chúc em ngủ ngon!
Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi anh!
Anh muốn cầm cưa, hay chúng mình tự đổ? Hay là bất chấp một lần, yêu nhau thôi anh!
Em yêu những cái nắm tay
Mình yêu nhau nhé!
Những điều con gái muốn
Mình yêu nhau đi
Cảm ơn anh, vì đã luôn vô tâm như thế
Cất nỗi buồn vào khoảng trống ngày hôm qua…
Khi chia tay, con người ta biết đã buông lơi bàn tay của một người quen thuộc từng yêu, nhưng không ai nỡ đắng lòng đánh rơi quá khứ. Cuối cùng, vẫn là nỗi buồn dai dẳng từ những ngày đã qua, đeo bám lấy những ngày sắp tới…
Nếu là của nhau, sẽ có lúc quay về!
Cho đến giờ phút này tớ vẫn chưa hiểu tại sao cậu gọi tớ là ngốc. Từ “cô giáo ngốc”, rồi “cô ngốc”, và giờ còn là “ngốc”. Lúc đầu nghe rất khó chịu, tại sao lại bị gọi là ngốc? Nhưng rồi cũng quen, mỗi lần thấy từ ngốc ở đâu đó, lại nghĩ đến tiếng gọi của cậu “ngốc ơi”! Tớ nói rằng bao nhiêu học sinh của tớ không bắt nạt được tớ đâu, vậy tại sao cậu lại dám gọi tớ như thế? Cậu nói rằng với cậu, tớ sẽ mãi là “ngốc” của cậu. Và giờ tớ quen rồi, mỗi ngày đều muốn nghe tiếng “ngốc ơi” của cậu. Nhưng lần này tớ và cậu đánh cược với trái tim mình, liệu rằng tớ còn được nghe hai tiếng trìu mến đó nữa không?
Tớ từng thất bại trong tình yêu và cậu cũng thế. Nhưng tình yêu có hợp rồi cũng có tan, khi tình yêu này mất đi sẽ xuất hiện tình yêu mới. Cuộc sống không có tình yêu cuối. Người ta nói về tình đầu, nhưng đâu ai nói về tình cuối. Bởi vậy, sau khi thất bại trong tình yêu con người ta vẫn có thể yêu, có thể rung động với người nào đồng điệu trong tâm hồn với mình. Tớ và cậu hay bất cứ ai, dù thất bại nhưng nếu ta mở rộng trái tim, ta mạnh dạn cảm nhận cuộc sống xung quanh ta thì nhận ra một nửa của mình đang chờ đợi ta. Nhưng lần này, cả tớ và cậu có lẽ sẽ e dè hơn bởi lại sợ vấp ngã.
Hạnh phúc, niềm vui, nỗi buồn, nỗi đau… những cung bậc cảm xúc ấy trong tình yêu tớ và cậu đều đã trải qua. Và có lẽ, chúng ta đều cảm nhận được những cảm xúc ấy làm cho con người khó chịu vô cùng, làm cho người ta mất thăng bằng trong cuộc sống. Vì vậy, tớ luôn nói với bản thân mình sẽ cố gắng để không làm người mình yêu thương đau khổ. Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi, quá nhiều muộn phiền rồi. Tìm một tình yêu để xoa dịu nỗi đau, để xoa tan muộn phiền, để tô thêm sắc màu cuộc sống chứ đừng đến với một tình yêu lắm giận hờn, nhiều nước mắt để rồi làm cho cuộc sống tẻ nhạt, chai sạn cảm xúc. Ấy thế mà hình như tớ và cậu đều không làm được.
Hãy vì nhau mà tha thứ, đừng để những điều nhỏ nhặt, không đáng có làm tan vỡ tình yêu. Đừng để những lời nói trong cơn bực tức nóng giận làm tổn thương tình cảm, vơi bớt tình yêu của cả hai người.
Có được tình yêu thì khó, mà mất đi tình yêu lại quá dễ dàng. Vì đâu? Vì cái gì? Cũng có thể chỉ vì quá yêu thương nhau, cũng chỉ vì đôi lúc cái tôi quá cao ta lại vô tình làm tổn thương nhau mà thôi. Nhưng cậu à, tại sao lại phải xa nhau khi đang còn yêu nhau? Đau khổ cho cả hai chứ chẳng được gì. Có lẽ ta chưa thực sự trân trọng những gì mình đang có cậu nhỉ?
Cuộc sống này mong manh lắm cho nên hãy dành hết yêu thương cho nhau khi còn có thể. Đừng để sau bao nhiêu sự chân thành với nhau nhưng quay lưng đi ta trở thành người xa lạ. Kiếm tìm tình yêu gọi là phù hợp, gọi là hiểu nhau, gọi là hạnh phúc đâu phải kiếm là thấy ngay. Tình yêu phải trải qua thử thách, phải trải qua khó khăn thì mới bền vững dài lâu, mới tin tưởng nhau được. Đúng, nhưng không phải cứ vượt qua được là ta yêu nhiều và ta tin nhau. Tình yêu tồn tại ngay từ những điều nhỏ nhất trong cuộc sống, ta không quan tâm từ những điều cần thiết, ta không chia sẻ, không lắng nghe nhau liệu có hiểu nhau mà đi đến hạnh phúc.
Ngày ngày trôi qua, có khi chỉ vì nhớ nhau mà cũng cảm thấy phát cáu. Chỉ đơn giản như thế lại làm ta giận hờn, đẩy nhau thêm xa. Tớ không muốn kiếm tìm một tình yêu khác, một tình yêu mới cho dù xung quanh tớ rất nhiều vì điều quan trọng là trái tim này lỗi nhịp với họ. Tớ không quan trọng vật chất, tớ không quan trọng bề ngoài nhưng tớ cần sự chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, quan tâm đến nhau dù chỉ là một tin nhắn thôi. Liệu có phải đòi hỏi quá nhiều không cậu?
Cậu nói tớ ngốc lắm, không hiểu cậu. Đúng là tình yêu mình có thể cảm nhận, nhưng không thể cảm nhận hết được mọi cái cậu à. Trong tình yêu, mỗi người hãy hạ cái tôi của mình xuống một chút, hạ cái lòng tự trọng xuống một chút, nhường nhau một chút, thông cảm một chút… có lẽ, hạnh phúc sẽ bền chặt! Tớ có ngốc như cậu nghĩ không? Tớ không vô tâm nhưng lòng tự trọng, tự ái át cái tình cảm trong tớ. Đôi khi muốn nói điều đó, muốn hỏi điều đó, muốn quan tâm nhiều nhưng lại tự ái, lại giận hờn để mình thành một kẻ vô tâm. Tớ không vội vàng đến thế đâu, cũng không nghĩ tình yêu đơn giản như thế, cái cách mà mỗi người thể hiện không giống nhau có lẽ làm mình khó hiểu về nhau mà thôi.
Lần này, tớ nói dừng lại. Đúng là tớ thật ngốc, bởi vì mình không muốn, cậu không muốn tại sao phải làm như thế? Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi. Ta lại tự chuốc lấy nỗi đau cho chính ta. Lúc nào tớ cũng lừa dối con tim mình như thế, yêu thì nói ghét, thương thì nói giận, buồn thì nói không sao, muốn tiếp tục nhưng lại nói dừng lại. Đó mới là tình yêu, là trái tim con gái, cậu ạ! Thời gian này chúng ta nhìn lại một lần nữa, hi vọng một ngày tớ lại nghe hai tiếng “ngốc ơi”!
Cái độc đáo trong con người chính là sự kết hợp giữa cái vĩ đại và cái tầm thường, cái cao đẹp và cái thấp hèn, cái sâu sắc và cái nông nổi, cái tế nhị đáng yêu và cái phức tạp đáng ghét. Bởi vậy con người không thể hoàn hảo toàn những điều tốt đẹp. Cái mà ta thể hiện nhiều nhất là ở mặt nào thôi, hãy cô gắng thể hiện những điều tốt đẹp trong con người. Đừng để sự ích kỉ, bực tức lấn át vẻ đẹp của chúng ta. Hãy cảm thông những cái đáng ghét của nhau, yêu nhau yêu tất cả ưu và nhược điểm nhưng giúp nhau hoàn thiện chính mình. Nếu là của nhau, sẽ có lúc quay về!
Valentine này anh đừng buồn nhé!
Nhiều khi em ganh tị nhiều lắm với mấy đứa bạn khi có người yêu bên cạnh. Ganh tị lắm những ngày lễ họ dèo nhau đi chơi, hạnh phúc. Còn em, lúc nào cũng ngồi tí tách bên bàn phím. Nhưng yêu xa, em nghĩ ai cũng như vậy thôi, biết chấp nhận và cố gắng vượt qua rào cản đó, tin tưởng nhau thôi. Biết là sẽ rất khó khăn nhưng những khi hạnh phúc sẽ xua tan đi tất cả. Valentine này anh đừng buồn nhé!
***
Cứ sang Tết em lại trở về với cái giá rét của không khí lạnh lẽo. Không phải cái lạnh cắt da của mùa đông mà là cái lạnh se se của mùa xuân, cái lạnh mà gõ cửa trái tim em suốt những mùa đông nên cũng đã tê cứng và chai sạn. Vì vậy em không sợ nữa và cố gắng vượt qua thôi.
Nhưng sao …
Lạnh - Em lại thấy thèm được quấn vào cái nắng xuân ở quê nhà, sao ấm áp đến lạ kì, một ngày nơi ấy như bao trọn những mùa trong năm.
Buổi sáng – sương mù nhẹ phủ lên những cánh hoa mai nở rộ, cảm giác mát dịu, êm đềm, thoải mái. Khởi sắc của một mùa xuân.
Buổi trưa – cái nắng hạ dịu nhẹ lướt qua những giọt sương long lánh. Cảm thấy ấm áp lắm bên mâm cơm gia đình. Chỉ có những ngày như thế này gia đình mới sum vầy đông đủ. Cùng nhau chuyện trò, ôn lại những kĩ niệm ngày còn thơ bé.
Buổi chiều – khi cảnh hoàng hôn chìm xuống, những đôi tình nhân tay trong tay cùng nhau đi dưới phố.
“Ga màu vàng sang thu”
Buổi tối – khi màn đêm buông xuống, không khí lạnh bắt đầu tràn vào như dấu hiệu của mùa đông dần đến.
Lạnh – em lại thèm được tựa vai anh như những ngày xuân để thấy tâm trạng nhẹ nhõm.
thèm lắm cái nắm tay của anh. Thích lắm mỗi khi anh hà hơi vào tay em rồi xoa xoa để tay em ấm lên.
Thích được ngồi nói chuyện tàm phào rồi cười tít mắt, thích chọc anh rồi anh dúi vào đầu một cái. Sao em tham lam quá! Phải không anh?
Em ghét…
Cứ qua Tết - anh thì vào nam, em thì hướng ra ngoài bắc. Một năm chỉ gặp một lần hoặc may mắn lắm thì nghỉ hè mới có thêm một lần nữa. Sao ít thế, người ta yêu nhau và cứ cạnh nhau suốt ngày. Nhiều khi em ganh tị nhiều lắm với mấy đứa bạn khi có người yêu bên cạnh. Ganh tị lắm những ngày lễ họ dèo nhau đi chơi, hạnh phúc. Còn em, lúc nào cũng ngồi tí tách bên bàn phím. Ganh tị lắm!
Nhưng yêu xa, em nghĩ ai cũng như vậy thôi, biết chấp nhận và cố gắng vượt qua rào cản đó, tin tưởng nhau thôi. Quan tâm nhiều hơn nữa nhé! Biết là sẽ rất khó khăn nhưng những khi hạnh phúc sẽ xua tan đi tất cả.
Valentine này anh đừng buồn nhé!
Anh, mối tình đầu của em.
Valentine sắp tới, không khí của ngày lễ tình yêu lan tỏa khắp mọi nơi, mọi đôi tình nhân hân hoan đón chờ hạnh phúc. Còn em và anh ngồi đây nhớ lại mối tình đầu. Cô ấy là mối tình đầu của anh, còn anh là mối tình đầu của em.
***
Đã bao năm trôi qua anh không thể quên cô ấy, người con gái anh đã từng yêu nhất, cả đời anh không thể quên và làm anh đau nhất. Em chỉ có thể biết được quá khứ ấy đã rất đẹp, ngọt ngào, tràn đầy yêu thương qua cuốn nhật ký của hai người viết chung. Em muốn biết về nỗi đau mà đang nói đến để tìm cách chữa trị, em ước mình là cục gôm để có thể xóa nhòa tuy không hoàn toàn nhưng làm phai mờ mọi ký ức về cô ấy trong anh, để chỉ còn hình bóng em trong trí nhớ của anh.
Ba năm cho một tình yêu thời sinh viên trong sáng của hai người, và cũng đã gần 3 năm kể từ ngày anh và cô ấy chia tay. Em vẫn thường mặc cảm rằng tình yêu của mình sao so sánh được với tình cảm ấy. Em luôn nghĩ mình không phải là tình đầu nhưng là mối tình cuối cùng của anh, “cô ấy là mối tình đầu nhưng em mới là vợ anh”. Cũng như anh từng nói: “Cô ấy là người cả đời anh không thể quên và làm anh đau nhất. Nhưng em là người anh yêu nhất, và lo lắng nhất, muốn cùng em đi đến cuối con đường hạnh phúc”. Em đã mong rằng rồi mình còn bên nhau tận vài chục năm nữa thì tình cảm 3 năm kia nào có đáng gì. Vẫn mong anh quên đi những gì đã qua để em được an lòng.
Anh và em học chung một trường đại học mà mãi tận năm cuối em mới biết anh, bởi 4 trước năm anh còn đang yêu cô ấy. Anh hơn em có 1 tuổi thôi nên hai đứa như 2 đứa trẻ yêu nhau, tính em trẻ con mà tính anh chỉ người lớn hơn em có chút xíu. Cũng hay giận nhau lắm. Đối với em tình yêu ấy thật tuyệt, trước khi quen anh em nghĩ trên niềm vui là hạnh phúc nhưng nay em đã định nghĩa được hạnh phúc, hạnh phúc là khi có anh ở bên yêu thương em. Bọn bạn em nói cách anh nhìn em là biết anh yêu em nhiều đến thế nào.
Nhớ lại ngày ấy kì cuối của năm thứ 4 đại học, học tận những 14 môn lận làm đầu óc em quay cuồng với bài vở. Rồi thì đi thi, học không đến nỗi nào mà bị rớt mất 3 môn làm em buồn muốn khóc. Cả trường đứa giỏi nhất cũng bị trượt 2 môn nhưng cũng không thể an ủi được em. Cơ chế của trường là vừa học vừa thi cho nên là mới học xen kẽ được 14 môn chưa kể thi các loại chuẩn đầu ra đầu vào khiến em càng thêm áp lực. Lần đấy cả tuần thi lại, 2 ngày 1 môn, chỉ mong cho nhanh qua tuần vì mệt mỏi, áp lực. Lịch học gì mà mai học hôm nay chưa biết lịch, buổi trưa đang ngủ thì bị lớp trưởng gọi dậy đi ra lớp học, ấm ức.
Nói thật là hồi ấy mà không có anh là em khóc ngay khi biết điểm rùi ý, rồi là bỏ cuộc khi thi lại mà học lại luôn ý. Anh luôn động viên, tranh thủ đưa em đi ăn khi em nghỉ giải lao không học, hay nấu cơm mang cho em buổi tối, lo em đi thi về muộn không kịp nấu. Anh dạy em những điều em không biết, kể cả cuộc sống và chuyên ngành mà anh đang học. Nhờ có anh và học lực của em mà em qua được kì thi không phải học lại môn nào so với chúng bạn bị thi lại vẫn không qua là em may mắn lắm rùi.
Cho tới tận hôm nay thật nhiều kỉ niệm bên nhau, nhưng vẫn không thể lấp đầy được quá khứ, chưa thể xóa nhòa được quá khứ của anh. Anh, mối tình đầu của em.
Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.
Vậy mà, anh yêu em, nhớ em - không hơn nổi một người dưng.
*
Đã nhiều lần em tự hỏi, liệu tình yêu này sẽ đi được đến bao xa khi mà một trong hai chúng ta , anh và em – tình yêu thương không trọn vẹn. Ngày anh đến anh dạy em cách yêu thương một người, anh cho em sự ấm áp khi đó hạnh phúc với em chỉ là những giọt nước mắt, em yêu và trân trọng tất cả những gì thuộc về anh và em. Nhưng có lẽ chưa một lần anh hiểu những nỗi đau trong em. Ừ thì chúng ta quen nhau chỉ là thoáng qua nhưng anh à, những người thoáng qua như anh lại là những người để lại nhiều nỗi đau, với em anh chỉ như cơn gió thoảng qua nhưng nỗi đau trong em tồn tại mãi.
Đã khi nào anh nghĩ về người con gái anh gọi là yêu.Anh một người mạnh mẽ không bao giờ biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, sự cứng rắn của anh đôi lúc khiến em nghẹt thở vì em cần nhiều yêu thương hơn thế. Em nhớ anh thật nhiều ngay cả khi anh đang bên cạnh em. Với anh tình yêu của em có khi nào là đủ. Mỗi lần xa anh em lại thấy lòng mình nặng trĩu dù anh chỉ để lại trong em toàn những lời nói dường như vô tình. Không biết vì sao với anh em lại có cảm giác đặc biệt như thế.
Anh à!
Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.
Vậy mà, anh yêu em, nhớ em - không hơn nổi một người dưng.
Thật ra nhiều lúc em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.
Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau.
Em sai rồi. Phải không?Khi mà yêu anh nhiều như thế.Em biết, em cũng như bao người con gái khác đã từng đến bên anh, yêu anh nhưng rồi họ lại ra đi và em không muốn mình lại có một cái kết như thế.Bên anh có thể còn rất nhiều người con gái khác xinh hơn em, có thể cho anh nhiều thứ hơn em , nhưng em chắc chắn một điều rằng họ sẽ không ai yêu anh hơn em đâu. Có bao giờ anh hiểu cảm giác của em, yêu một người gọi là hoàn hảo như anh, tuy em không thông minh không sắc sảo cũng không điệu đà không son phấn không biết ăn nói bằng người ta. Nhưng em hạnh phúc vì đó mới chính là con người thật và em vẫn luôn mong rằng anh yêu tất cả những gì thuộc về em. Em có thể tha thứ có thể chấp nhận những lần anh làm em khóc làm em buồn làm em không vui nhưng em ghét sự im lặng của anh. Tình yêu trong em chỉ đơn giản là những dòng tin nhắn, những lời anh hỏi thăm quan tâm em dù chỉ là một chút, như vậy thôi không cần quá nhiều đâu anh, nhưng anh chỉ tìm đến em những lúc anh cần, anh cần một người tình có thể hi sinh tất cả vì anh.
Ở bên anh em thấy mình thật nhỏ bé, vì em cảm nhận được anh không chỉ có mỗi riêng em.E m chấp nhận hy sinh tất cả vì anh không toan tính, không vụ lợi như những người con gái khác, họ sống thực dụng chọn cho mình một người tình hoàn hảo, nhưng với em, em lại đi yêu bằng cảm xúc của mình nên cuối cùng em biết chỉ mình em tổn thương.Sau bao lần mình chia tay em vẫn đồng ý quay về bên anh, nhiều lúc em tự hỏi sao mình lại mềm lòng như thế mãi không quên được anh. Nhưng chắc có lẽ vì điều đó mà anh cũng chẳng xem em là gì.Có khi người dưng anh còn tốt hơn ấy nhỉ.Thử một lần là em, và cảm nhận được không anh.Hạnh phúc mà em tìm kiếm sao mà khó khăn đến vậy.Chông chênh đâu là con đường mà em phải bước tiếp.
Anh cần gì hơn thế. Một người yêu anh như em. Đến lúc này em biết mình phải rời xa anh dù biết rằng đó sẽ mãi là nỗi đau trong em. Liệu một người con gái như em có đủ mạnh mẽ để bước tiếp khi mà nỗi đau anh mang lại cho em quá lớn?
.
Có cái gì đó rơi xuống...Ấm... Nóng..nhưng vô vị.
.
Có cái gì đó rơi xuống....Vỡ vụn nhưng không đau..!
.
Có cái gì đó rơi xuống...Tan tành...!..ko lành lại được !
Nếu như Anh hiểu được, Em đã có nhiều sự lựa chọn khi bắt đầu một tình yêu . Em đã chọn Anh... Và Em không hối tiếc, dù rằng người ta có tốt với em đén nhường nào. Cảm ơn anh vì đã cho em biết thế nào là yêu thương, biết thế nào là đau vì một người mình yêu. Những kí ức mà anh đã mang lại cho em, em không hối hận vì mình đã từng yêu anh như thế. Em mệt rồi, không còn đủ sức để gắng gượng, vì anh, vì em, em biết mình nên dừng lại.Dừng lại để anh yêu thương một người khác trọn vẹn hơn em.
Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên
Em vốn không phải là người tin vào tình yêu sét đánh. Nhưng đúng như người ta vẫn nói, trong tình yêu, ta càng nghĩ mình không sẽ không yêu thế này thì thực tế lại diễn ra theo đúng…chiều ngược lại. Em đã yêu anh, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Đêm ấy về, em đã rất sợ. Em sợ nếu đó là thực sự. Vì nếu như vậy em lo rằng nó sẽ làm em đau nếu như tình yêu đó là vội vàng. Nhưng nó đã đến như thế, thật nhanh anh ạ. Em không có cách nào để “chống cự” lại chỉ còn cách là…đón nhận nó mà thôi.
Người ta yêu nhau tính bằng năm, bằng tháng, còn em và anh yêu nhau có lẽ tính bằng ngày. Nhưng ở đời, làm sao đo được tình yêu nông sâu chỉ bằng năm tháng. Có những người ở bên nhau cả đời nhưng đó không phải là tình yêu. Họ không dám hi sinh vì nhau, không dám sống cho nhau, không từng yêu và rung động tới mức tưởng chừng như nghẹt thở. Với họ, mọi thứ đều bằng bằng, không một chút gợn lên. Yêu là thấy hợp với một ai đó, ở bên nhau và “thống nhất” gọi đó là…tình yêu.
Nhưng có những người mới chỉ nhìn nhau trong khoảnh khắc, chỉ một ánh mắt vô tình chạm mắt, một cái nhìn xao xuyến giữa chốn đông người cũng đủ để người ta hi sinh cả đời mình cho người đó. Vậy thì làm sao có thể khẳng định, người ta yêu nhiều, yêu ít, yêu nông hay sâu chỉ dựa trên năm tháng tồn tại của cuộc tình đó.
Ai cũng có điểm khởi đầu, ai cũng có quãng thời gian yêu nhau từ những ngày đầu tiên và chúng mình cũng vậy. Có thể đứng trước những người đã ở bên người mình yêu cả chục năm trời, em và anh không bằng họ. Tuy nhiên, em tin rằng tình yêu mà chúng mình dành cho nhau không hề kém. Vì chúng mình còn cả một quãng đường đời phía trước để yêu và bên nhau mãi mãi.
Trái tim nhỏ bé chỉ còn biết thổn thức đập cùng anh…(Ảnh minh họa)
Khi em biết mình yêu anh, em cũng sợ. Em vốn không phải là người quen với việc bắt đầu lại. Em sợ tốn thời gian, em sợ mình lỡ nhịp, em sợ đánh mất cơ hội, sợ thất vọng, sợ phải làm lại…Nhất là với tình yêu, nếu là một tình yêu lầm lạc một tình yêu mù quáng hoặc tồi tệ hơn đó chỉ là chút cảm xúc vấn vương trong một chiều trái tim bỗng dưng loạn nhịp thì em biết mình sẽ đau khổ nhiều lắm. Em đã tự nhủ với mình, hãy kiểm soát trái tim, đừng để nó vội vàng…Ấy thế mà tình yêu ập đến khiến em không ngăn nổi. Trái tim nhỏ bé chỉ còn biết thổn thức đập cùng anh…
Em biết anh cũng yêu em – một tình yêu đủ sâu sắc và lớn lao đến mức anh cầu hôn em thật nhanh. Người ta có thể dạo chơi với tình yêu nhưng chắc chắn không thể dạo chơi với hôn nhân. Khi người ta quyết định gắn bó với một người nào đó có nghĩa là người ta muốn đó là điểm dừng cuối cùng trong cuộc đời mình. Vì thế, em tin vào sự chân thành của anh dành cho em.
Người ta bảo em nông nổi, em dại khờ, người ta cười chê mình quá vội vàng khi quyết định đến với nhau nhanh đến như vậy. Nhưng tình yêu mà, khi người ta đã yêu, người ta chỉ muốn chớp lấu từng khoảnh khắc, để không phí hoài, để không bỏ lỡ điều gì. Em và anh chỉ đang chớp lấy dòng thời gian trôi chảy để yêu nhau, yêu nhau nhiều hơn nữa. Em chỉ sợ mình bỏ lỡ một ngày yêu anh thì em sẽ phải hối hận. Vì thế em đánh liều với số phận để bên anh.
Em sẽ không nói và không giải thích điều gì mà để cho tình yêu của chúng mình chứng minh điều ngược lại với suy nghĩ của mọi người. Vẫn biết, cuộc sống vốn nhiều những trái ngang nhưng người ta cũng cần phải có lòng tin vào những điều cổ tích đến từ tình yêu. Em tin mình yêu nhau, dù là một tình yêu sét đánh nhưng nó sẽ đi tới cùng trong cuộc đời mình. Em và anh sẽ hạnh phúc. Đó là minh chứng rõ nhất cho việc tình yêu của chúng mình không phải vội vã.
Ký ức tình đầu
Tớ muốn níu giữ chút mùa đông
Cậu là chàng trai của mùa hạ, nhưng … tớ quyết định sẽ níu giữ mùa đông mặc dù đôi bàn tay tớ đau tê tái trong cái giá lạnh của trời đông bởi vì có đau bao nhiêu, nó cũng không thể bằng cái “lạnh giá” từ tâm hồn một con người. Bất chợt tớ thấy thương lắm đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay đã mấy mùa đông trôi qua vẫn kiên trì hướng về phía người con trai nọ như một thói quen vô thức và chờ đợi người ấy đón nhận và nắm lấy thật chặt.
Dành cho cậu đấy, chàng trai của Tháng 5…
Tuy chưa bao giờ nói nhớ cậu nhưng từng ngày… từng ngày qua… cậu luôn hiện diện trong tâm trí tớ. Tớ muốn nói rằng “TỚ THƯƠNG CẬU” nhiều lắm… nhưng chỉ ở đây thôi, trong những dòng tâm sự này thôi nhé!
Cậu biết không, tớ nghĩ mùa đông là một chuyên gia bậc thầy trong việc đánh thức cảm xúc của con người đấy.
Xuân về, ai cũng vui vẻ, tâm hồn như được thổi một luồng gió mới. Không có nhiều những nỗi buồn vu vơ, mà thay vào đó là những niềm vui khiến con người ta lâng lâng, thấy “ham” sống hơn bao giờ hết.
Hạ sang mang theo cái không khí bận rộn trong tiết trời nóng đặc trưng của nó. Cái nóng làm con người ta mệt mỏi, nhưng vẫn cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa bởi một nguồn động lực tinh thần – tình yêu.
Thu đến, lòng người dịu lại cho những thư giãn, tâm hồn theo đuổi những cảm giác nhẹ nhàng trong cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
Có lẽ, tất cả những thương nhớ, những vui buồn, cô đơn con người ta thường “trút” cả vào mùa đông và thậm chí là đổ lỗi yêu cho mùa đông: “Cái lạnh của mùa đông làm anh càng thêm nhớ hơi ấm đôi bàn tay em”.
Mùa xuân làm cho tình yêu đôi lứa đẹp hơn; khiến cho nỗi buồn cũng phải chịu thua mà vơi đi trong lặng lẽ. Mùa hạ là mùa cho những sôi nổi trong tình yêu, tình bạn; để rồi tình yêu trở nên dịu dàng hơn, cũng mang nhiều suy tư hơn trong cái sắc vàng thường thấy mỗi độ thu về. Và đông đến, trong cái lạnh giá, dường như tình yêu làm cho con người nhận ra rằng mình cần nhau hơn, cần được chia sẻ với nhau nhiều hơn; nhưng cũng giúp con người hiểu rằng nên có một sự ra đi…
Đó chỉ là chút cảm nhận về bốn mùa từ góc nhìn của một cô gái chưa biết đến những cung bậc cảm xúc của tình yêu là tớ đây. Cũng như bây giờ đây, tớ cũng muốn “trách yêu” mùa đông rằng: “Chị à! Tại sao chị có thể lạnh giá mãi như thế được mà không thể san sẻ cho em chỉ một chút thôi? Em cũng muốn trái tim mình có thể bình lặng trước những “gợn sóng” cuộc đời như chị.”
Cậu quay trở về bên cạnh tớ vẫn như một người bạn bình thường sau 7 năm không có một sự liên lạc. Chàng trai của mùa hạ là cậu đấy, khi mùa thu đến, một cách nhẹ nhàng nhưng sâu sắc nhất đã bước vào những suy nghĩ thường nhật của tớ. Thế nhưng sức mạnh của ba mùa xuân qua không thể nuôi lớn được cảm xúc mà cậu dành cho tớ để rồi tớ bỏ qua những mùa hè phía trước và níu giữ những ngày đông mây trắng trời. Có như thế, tớ mới dần xóa được hình ảnh cậu trong cái mùa sôi nổi của tình yêu.
Cậu là chàng trai của mùa hạ, nhưng … tớ quyết định sẽ níu giữ mùa đông mặc dù đôi bàn tay tớ đau tê tái trong cái giá lạnh của trời đông bởi vì có đau bao nhiêu, nó cũng không thể bằng cái “lạnh giá” từ tâm hồn một con người. Bất chợt tớ thấy thương lắm đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay đã mấy mùa đông trôi qua vẫn kiên trì hướng về phía người con trai nọ như một thói quen vô thức và chờ đợi người ấy đón nhận và nắm lấy thật chặt.
Khi tớ nói sẽ chờ đợi cậu…
Cũng thật lạ! Chưa bao giờ trong những cuộc nói chuyện của hai đứa mình, tớ nhắc đến chuyện tình cảm, hay những gì liên quan đến cảm xúc nhớ nhung của tớ dành cho cậu. Đó chỉ đơn giản là những lời kể về cuộc sống của tớ, lời hỏi thăm về việc học tập của cậu, những câu chuyện cười để làm cậu vui. Trong mắt cậu và những người bạn của chúng mình, tớ vẫn bị xem là một đứa ngô ngố, thích những trò chơi thiếu nhi: chơi ô, đánh đáo…, thích “đấu khẩu” với các em nhỏ. Nhưng cũng không hiểu sao tớ lại có đủ dũng cảm để nói ra hai tiếng “chờ đợi” với cậu được nhỉ?
Cậu đã nói chúng ta hãy cứ là những người bạn thôi. Và…tớ đã đồng ý. Tớ đã cố gắng rất nhiều để vượt qua những ngại ngùng vì lời nói có thể được xem là “vô duyên” của mình bởi mọi người vẫn nói, con gái phải đợi con trai nói lời yêu trước. Cậu có hiểu điều đó không?
Tớ vẫn luôn tự hỏi rằng, không biết con trai thích những người con gái như thế nào nhỉ. Nhưng rốt cuộc tớ vẫn chưa tìm được đâu là câu trả lời. Tớ chỉ biết mình phải cố gắng, phải sống tốt để xứng đáng với cậu – một người có thể nói rằng: ngược lại hoàn toàn với tớ. Ngoài nghị lực, lòng quyết tâm và tinh thần lạc quan ra, tớ là một cô gái dễ bị “nhấn chìm” giữa đám đông, làm sao cậu có thể chấp nhận làm một việc “mò kim đáy bể” như đi tìm kiếm một cô gái như tớ chứ. Còn cậu, ai cũng dành cho cậu lời khen “xuất sắc”, để rồi không cần phải mất công kiếm tìm, mọi người đều dễ dàng thấy được cậu.
Có lẽ, tớ và cậu đã được định sẵn là hai “thái cực” của nhau.
Tớ có thể vươn đến những “ngày nắng” … sau khi buông tay?
Tớ đã quyết định quên những lời nói, tiếng cười, những niềm vui, nỗi buồn trong những năm tháng qua của hai đứa mình. Trước đây, tớ muốn cậu yên tâm rằng ở quê nhà vẫn có một người con gái cho dù bao lâu đi nữa vẫn chờ đợi cậu, là động lực cho cậu trong cuộc sống bận rộn nơi xứ người nên đã nói ra lời đợi chờ. Nhưng chắc có lẽ, tớ đã suy nghĩ đơn giản rồi, bởi vì cậu không cần đúng không? Nên bây giờ, tớ đang dừng lại từng phút, từng giây trong từng chi tiết nhỏ nhất những yêu thương dành cho cậu.
Nhưng, làm sao có thể níu kéo được thời gian, vòng quay của vũ trụ. Nhà thơ Xuân Diệu đã muốn “tắt nắng” để bảo vệ, không để “màu” cuộc sống phai tàn; muốn “buộc gió” để nó không cuốn đi mùi hương của cỏ cây, hoa lá... Đó vẫn chỉ là một khát vọng sống cao đẹp xuất phát từ một tình yêu tha thiết đối với cuộc đời trần thế. Ông cũng đã viết và thừa nhận rằng: “Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn”. Đúng như vậy, thời gian đâu có thể ngừng, nên con người chỉ có thể tận dụng nó để sống tốt hơn từng ngày mà thôi.
Chính vì thế, việc tớ muốn trốn tránh “mùa hè” là một điều không tưởng, sẽ không bao giờ thực hiện được cũng như tớ chẳng bao giờ có thể nói lời “tạm biệt” với những “ngày nắng” đang chờ đợi ở phía trước. Nên, hãy cứ xem “Chàng trai Tháng 5 à…Tớ… muốn níu giữ Mùa Đông” như một lời nhắn nhủ, lời “trách” nhẹ nhàng thôi nhé!