RSS

Đừng yêu em chỉ vì cô đơn



Tình yêu thật sự cần có thời gian để thử thách. Đừng vì cô đơn mà vội vã nắm lấy một bàn tay!

Ngồi ngắm dòng người tấp nập trên phố qua lớp kính xe bus mờ đục, em chợt nghĩ có lẽ chúng ta đang sống vội, yêu thương cũng vội phải không anh?

Chẳng biết tình cảm này đã đi đến mức nào, thực sự em cũng không hiểu nổi trái tim mình nữa. Phải chăng mọi thứ diễn ra quá nhanh đã khiến cho chúng ta lầm tưởng. Nó làm em lo sợ và bất an lắm. Sợ rằng đây chỉ là cảm xúc thoáng qua giữa 2 trái tim đang cô đơn, đang khao khát yêu thương để lấp đầy những xót xa tình cũ.

Liệu đây có phải là tình yêu không?

Người ta nói ranh giới giữa thích và yêu mong manh lắm. Nó nhỏ bé tới mức chả ai nhìn thấy được, yếu ớt tới mức dễ dàng bị vỡ ra bất cứ lúc nào, đôi khi lại xa vời tới mức chẳng ai có thể vượt qua nổi. Anh à! Em thích anh thật đấy, nhưng đó chẳng phải là yêu đâu.



Ảnh minh họa

Bởi vì…..

Em đâu hạnh phúc đến nghẹn lòng khi anh nói yêu em. Em cũng chẳng nhớ nhung cồn cào mỗi lần chúng mình xa cách.

Có lẽ những đổ vỡ tình đầu đã kéo chúng ta lại gần nhau hơn, hiểu nhau hơn và chia sẻ với nhau nhiều hơn mọi tâm sự trong cuộc sống. Nhưng rồi cuối cùng em mới chợt nhật ra rằng, ngoài cái quá khứ đau buồn đó giữa 2 ta không có điểm gì chung.

Với em chỉ những tin nhắn quan tâm, hay những cuộc trò chuyện hàng giờ qua facebook vẫn chưa bao giờ là đủ. Tình yêu thật sự cần có thời gian để thử thách. Còn anh, anh đã thực sự yêu em hay chỉ khỏa lấp nỗi trống trải trong tim? Đừng vì cô đơn mà vội vã nắm lấy một bàn tay, anh nhé!

Mọi cuộc gặp gỡ chẳng phải là ngẫu nhiên, mỗi người xuất hiện trong đời ta đều có nguyên do và ý nghĩa nhất định. Vậy thì tại sao ta không tìm đúng vị trí của mình trong tim ai đó để đứng, như thế có phải là vững vàng hơn không?

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Anh nhớ em nhiều!

Đêm nay, khi mọi cảnh vật đã chìm sâu vào giấc ngủ, tiếng sóng ngoài sông lại vỗ bờ cần mẫn như bao đêm... khiến anh nhớ đến em vô cùng.

Tình yêu trỗi dậy trong lòng anh không thể gì so sánh được, chắc em sẽ hiểu điều anh muốn nói. Nếu như ở nơi chiến trận, anh can đảm giành giật cái sống với tử thần thì nơi đây lại khó nói làm sao. Sau khi làm tròn bổn phận của người lính, anh trở về với cuộc sống điền viên trên dòng sông quê hương. Nhưng từ khi gặp em, cái buổi đầu tiên ấy, anh suy nghĩ đắn đo và tự trả lời rằng: "Ta đã từng đi khắp bốn phương trời, từng nếm mật nằm gai, cũng có lúc được sống trong nhung lụa gấm hoa mà chưa thấy nơi nào là điểm dừng chân nhưng hôm nay.. có lẽ đây chăng, người bạn đời anh cần tìm đây sao?". Từ khi tự trả lời câu ấy, anh cứ thấy vui vui, niềm vui ấy cứ như dòng nước mát tưới cho tâm hồn người lính tưởng như đã khô cằn cháy bỏng nơi con tim anh.

Chắc em không khước từ sự thành thật của trái tim anh chứ. Anh cần có em, có tình yêu, có một bàn tay nhỏ để vun đắp hạnh phúc, có một người cùng anh bước chân xuống một con tàu, trong phong ba bão táp, anh sẽ là đôi cánh khỏe để dìu em đi tới một điểm mà đỉnh cao là hạnh phúc phải không em.

Ôi đêm nay những giọt mưa cuối thu rơi tí tách đôi vợ chồng chú vạc đi ăn đêm vội vã bay về tổ ấm đánh rơi những tiếng kêu quen thuộc, anh biết rằng đêm đã khuya rồi, anh xin dừng bút tại đây. Chúc em ngủ ngon!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi anh!

Anh muốn cầm cưa, hay chúng mình tự đổ? Hay là bất chấp một lần, yêu nhau thôi anh!

Để em kể anh nghe chuyện một người yêu một người nhưng không dám nói ra, rồi chuyện hai người yêu nhau nhưng chỉ biết dằn lòng dấu kín. Chuyện chần chừ, ngập ngừng mãi thế, liệu đến bao giờ… mình mới thành người yêu?
 
Anh muốn cầm cưa, hay chúng mình tự đổ? Hay là bất chấp một lần, yêu nhau thôi anh!
 
Bất chấp hết đi, kể cả việc anh không biết rửa bát còn em nấu ăn chẳng ngon. Người ta vẫn khuyên hãy yêu người này người nọ, hãy bỏ người nọ người kia. Nhưng với em, tình yêu là câu chuyện bản năng, không ai trình bày, cũng chẳng ai khuyên can giải thích. Yêu nhau chỉ vì yêu nhau, có vậy thôi!
 
Bất chấp hết đi, kể cả việc anh đã từng yêu một người khác, và em cũng từng phải lòng một người không phải anh. Quá khứ say ngủ rồi, hãy để nó bình yên!
 
Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi anh! 1
Bất chấp hết đi, kể cả việc chúng ta đã từng mang một nỗi đau. Những ám ảnh tổn thương xin hãy lãng quên để nhường đường cho hạnh phúc mới. Vết sẹo mờ dù đến ngày trở trời thi thoảng vẫn nhói. Nhưng hãy an lòng, nó chỉ nhắc ta hãy biết trân trọng những gì đang có hôm nay.
Bất chấp hết đi, kể cả việc người ta đang dễ dàng bỏ rơi nhau. Bởi tình yêu suy cho cùng chỉ là một dạng cảm xúc, gặp đúng người và đúng thời điểm thì nó sẽ chín thôi. Nhưng tình yêu có đến thì cũng có đi, cảm xúc sẽ có ngày nhạt phai, yêu thương cũng có ngày nguội lạnh. Sét đánh để yêu nhau thì dễ, nhưng giữ được nhau ở lại mới thực sự khó khăn. Chúng mình hiểu hết và đều biết phải làm gì, đúng không?
 
Bất chấp hết đi, dù không ai biết mãi mãi là ở tận đâu. Cuối con đường nếu không được ở cạnh nhau, thì hãy yêu thật đậm sâu trên mỗi nhịp chân ta có người kề cạnh.
 
Bất chấp hết đi, một lần cho đến mãi về sau. Còn đợi chờ nhau bao lâu được nữa? Có những thứ chỉ đến một lần rồi vụt mất, có những người tưởng như sát cạnh nhưng ngoảnh lại đã chẳng thấy đâu.
 
Vì dẫu ngày mai ra sao thì cũng chẳng sao. Tình trong như đã, chỉ mong mặt ngoài đừng e! Mọi người bất chấp hết rồi, chúng mình, sao đây?

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Em yêu những cái nắm tay

Em yêu cái nắm tay đầu tiên đầy bối rối. Anh hào phóng chìa cả bàn tay cho em nắm lúc mình leo núi. Em ngập ngừng, lẩm nhẩm nghĩ trong đầu: “Ừ thì mình vừa mới yêu nhau cơ mà!”, rồi run rẩy phó mặc bàn tay nho nhỏ trong tay anh. Những ngón tay động đậy, đẫm mồ hôi, rụt rè và xấu hổ như thuở mới tập tành yêu.
Em yêu cái nắm tay giữa phố đông người. Những ánh mắt hiếu kỳ ngoái lại nhìn hai kẻ đang yêu khư khư dính chặt lấy nhau. Những ngón tay đan thật chặt, vừa khít kì lạ, như một lời quả quyết đầy thách thức: “Này nhé! Đố em dám chạy đi đâu. Này nhé! Phải cho họ thấy rằng chúng mình yêu nhau. Em ngại ngần gì chứ? Dũng cảm lên đi nào! Hãy để anh đưa em qua mọi nẻo đường…”
%thu tinh %thong diep tinh yeu
Em yêu cái nắm tay ấm áp ngang qua một chiều cuối thu ngả nghiêng là gió. Những chiếc lá vàng trải dài bước chân. Anh lặng yên dắt em đi bên cạnh, lắng nghe thời gian thì thầm bên tai một điều thật khẽ: “Em sẽ không cô độc đâu cô bé! Anh sẽ cùng băng qua tất cả những ngày gió và mùa đông lạnh còn dài phía trước, với nồng nàn hơi ấm bàn tay”.
Em yêu cái nắm tay “thô bạo” anh kéo em ra khỏi căn phòng chật chội thiếu ánh sáng. Mỗi khi buồn, em lại tự giam mình trong căn phòng tối, tự giằng xé giữa một mớ bòng bong suy nghĩ. Cái nắm tay vội vã và mạnh mẽ đến nỗi không cho em một giây lau khô những giọt nước mắt nhem nhuốc trên gương mặt. “Nhìn kìa em! Phía trên kia là bầu trời xanh hi vọng. Đừng thu lu trong cái vỏ ốc xấu xí. Bởi cuộc sống vẫn trôi. Và ngày mai nắng lên, nỗi buồn hôm nay đã cũ lắm rồi.”
Em yêu cái nắm tay những lúc em tựa đầu vào vai anh. Anh nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay xinh xắn, đặt trên chúng những ngón tay thô ráp, tặng cho em một bình yên rất trong lành giữa cuộc sống bao bộn bề, nặng nhọc. “Chừng nào yêu thương còn đong đầy, anh sẽ che chở em những khi em yếu đuối nhất. Đừng nghi ngờ những điều vẩn vơ. Hãy vững niềm tin vào anh, em nhé!”
Và như thế, những cái nắm tay lặng thinh mà ân cần biết bao yêu thương, biết bao tin cẩn của anh đi cùng em xuyên suốt năm tháng. Lúc ngại ngùng, lúc cuồng nhiệt, lúc mạnh mẽ, lúc hiền hòa như tình yêu – luôn rực rỡ những gam màu cảm xúc. Anh bước ra từ thế giới thần kỳ, với phép màu là cái nắm tay và tình yêu anh chân thành. Cuộc sống lúc sôi nổi niềm vui, lúc trầm lắng buồn phiền, nhưng em chẳng sợ đâu khi có anh bên cạnh.
Này chàng trai của em, hãy mau đến bên em hò hẹn cùng phố… Bởi ngón tay em đang nhớ anh vô vàn!
ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Mình yêu nhau nhé!



Này em! Mình yêu nhau nhé!
Để anh lần đầu tiên trong đời được đón nhận thứ tình cảm đặc biệt từ một người con gái mà mọi người thường gọi đó là “tình yêu” , cái thứ tình cảm mà anh chỉ cảm nhận được trong những cuốn tiểu thuyết anh đọc hay trong những câu truyện cổ tích tình anh được nghe, có lẽ đó thứ tình cảm xa xỉ mà anh thường mơ ước, và anh sẽ cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc nếu điều đó đến với anh một lần và chỉ một lần thôi là dủ rồi em ak!

Này em! Mình yêu nhau nhé!
Em sẽ là nhân vật chính trong tác phẩm “Mối tình đầu” của anh đó! Thích nhỉ? Một tình đầu có lẽ sẽ hạnh phúc và không thể quên đâu em ha! và em yên tâm nhé! Anh luôn dặn lòng mình sẽ yêu và bảo vệ em cho đến tận cùng thời gian anh được sống trên đời này!

Này em! Mình yêu nhau nhé!
Em ak! Không biết bao nhiêu lần anh nhìn lên bầu trời đầy sao kia để ước nguyện. Anh ước rằng chúng mình sẽ mãi ở bên nhau ...
Anh ước rằng anh sẽ mãi là người lau những giọt nước mắt lăn trên má của em , sẽ luôn là người để em chia sẻ niềm vui nỗi buồn ...
Và em ơi! Điều ước quan trọng nhất là gì em có biết không? 
" Anh ước rằng em sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian để anh được là người hạnh phúc thứ hai sau em." .

Này em! Mình yêu nhau nhé!
Để anh đưa em về khoe với mọi người trong gia đình là mình đã có người yêu rồi nhé! Để anh không phải né tránh mỗi khi mọi người nhắc đến chuyện này nữa? Anh sẽ giới thiệu cho tất cả bạn bè là em chính là người yêu duy nhất của anh nhé! Lúc đó em đừng ngại nha! em sẽ cảm thấy hạnh phúc và may mắn khi được làm người yêu anh đó!

Này em! Mình yêu nhau nhé!
Em biết không? anh rất thích nói chuyện và lấy lòng người lớn vì thế em yên tâm nhé, anh sẽ cố gắng làm sao cho ba mẹ và mọi người trong gia đình em điều kết và thân với anh, khi đó em sẽ cảm thấy thỏa mái và yên tâm lắm đó!

Này em! Mình yêu nhau nhé!
Anh sẽ bắt đầu bằng cách nhắn tin cho em mỗi sáng! Có thể anh không đủ tài để nhắn những sms ngọt ngào, hay lãng mạn như ai đó đã từng làm. Nhưng hãy cứ để anh thử một lần, rồi em sẽ thấy. Anh sẽ chỉ nhắn tin để gọi em thức dậy, nhắc nhở rằng em cần phải ăn sáng để đủ sức cho một ngày dài. Và cứ như vậy, anh sẽ chỉ nhắn tin để nhắc nhở em những điều cần làm. Nếu em cảm thấy những tin nhắn đó là nhàm chán và khiến em mất tự do, thì anh sẽ không làm thế nữa, thay vào đó, anh sẽ nói rằng: Anh nhớ em!

Này em! Mình yêu nhau nhé!
Để đêm đêm, anh không phải buồn chán ngồi trước chiếc lap để onl lang thang trên mạng đến tận 2-3h sáng mới ngủ mà thay vào đó, là nhắn tin cùng em, là được em nói những câu ngọt ngào và được em mắng nếu anh không chịu đi ngủ sớm.và khi đó chiếc điện thoại rãnh rỗi của anh cũng sẽ hoạt động nhiều đó, và những tin nhắn rác trong hộp thư từ tổng đài sẽ được thay thế vào đó là những dòng tin nhắn đáng yêu của em!

Này em! Mình yêu nhau nhé!
Để những dịp lễ hội nào đó anh sẽ không còn phải lang thang một mình nữa vì lúc đó anh có nhiều nhiệm vụ cao cả của một người đang yêu là chở em đi chơi hay ngồi la cà ở 1 quán cóc đâu đó và mua quà tặng em đúng không nhỉ!




Này em! Mình yêu nhau nhé!
Để đến những ngày đông mưa và lạnh anh không còn phải ngồi buồn nghe nhạc và nhìn những hạt mưa rơi hay là thèm được đi chơi với ai đó giữa ngày đông ấm áp nữa mà là lúc đó anh sẽ phải nghĩ ra những nơi nào đẹp và lãng mạn để chúng mình cùng đến ha!

Này em! Mình yêu nhau nhé!
Để mỗi lúc buồn và rãnh rỗi anh không còn gõ những note “gửi người yêu tương lai của anh” nữa mà anh sẽ chuyển sang chủ để mới thật thú vị hơn và em sẽ là người hạnh phúc và là người duy nhất được đọc nó thôi đó!

Này em!
Hiện tại anh thật sự rất cần một bờ vai để chia sẽ hay một giọng nói thân quen để nhớ thương, nó có thể giúp anh vượt qua những áp lực cuộc sống và công việc bây giờ, thật sự anh rất cần đến em! Người con gái anh sẽ yêu à!
Hy vọng anh sẽ không phải chờ đợi như những năm trước nữa nhé!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Những điều con gái muốn

1. Ôm từ phía sau
Có lẽ bạn đã nghe cụm từ này nhiều đến mức nhàm tai và nghĩ thật vớ vẩn khi so sánh giữa ôm từ trước hay ôm từ sau. Tuy nhiên, không phải chỉ vì hình thức hay do những lời truyền tai nhau mà các cô gái lại thích thú khi được ôm từ phía sau đâu; điều đó là vì khi được ôm như vậy, các cô nàng cảm thấy được bảo vệ và nằm gọn trong lòng người mình yêu, cảm giác được bao bọc sẽ ngập tràn.
2. Gọi điện trước khi ngủ
Những tin nhắn chúc ngủ ngon dù có ngọt ngào cách mấy cũng không bằng một cuộc gọi 2 phút trước khi ngủ. Cuộc gọi với những lời nhắc nhở và xem thử người yêu đã về nhà an toàn chưa sau một ngày dài là một cử chỉ vô cùng tinh tế của các chàng trai. Chưa kể là, nghe được tiếng nói của nhau và cùng tranh giành làm người cúp máy sau không phải rất dễ thương sao?
Điều con gái luôn muốn ở một chàng trai
3. Cho các cô nàng chiếc áo sơ mi bạn thường mặc
…cùng với lời dặn dò hãy giữ nó mỗi khi nhớ đến bạn. Các cô nàng luôn muốn được nhỏ bé trong mắt các chàng, nếu bạn không ở cạnh bên để ôm lấy cô ấy, hãy để chiếc áo là một điều gợi nhớ về những cái ôm của bạn. Và này, nếu nó còn lưu giữ mùi hương quen thuộc của bạn thì thật hay!
4. Nhấc bổng cô nàng!
Bạn không biết các cô gái thích thú và hạnh phúc đến mức nào khi được bạn cõng trên vai hoặc nằm trong vòng tay bạn đâu. Điều đó đồng nghĩa với câu “anh sẽ luôn che chở, bảo vệ em” – nếu không tin bạn có thể thử.

5. Giữ các clip "biến-thái" mà bạn xem ở một file ẩn
Dĩ nhiên ở thời buổi này, bạn có quyền xem và các cô gái cũng chẳng còn quan trọng hay phản ứng dữ dội như trước. Tuy nhiên, nếu bạn có thích xem các loại "biến-thái"  thì tốt nhất nên giữ nó tránh xa tầm tay và tầm mắt của cô ấy. Chẳng người con gái nào thích thú nhìn chàng trai của mình xem các thể loại như “2 girls 1 cup” đâu.
6. Đưa cho cô nàng chiếc áo vest của bạn
Không những vì điều này rất ấm áp mà còn là vì khi cởi chiếc áo ngoài ra bạn sẽ trở nên rất gợi cảm trong mắt cô nàng đấy. Tất nhiên, bất kì cô nàng nào cũng mong muốn chàng trai của mình có thể đem lại cho mình sự ấm áp.
Điều con gái luôn muốn ở một chàng trai
7. Trao hết tất cả tình cảm không-do-dự
Mọi cô gái điều mong muốn một  người đàn ông yêu bạn bằng cả trái tim và không ngần ngại hay do dự một phút giây nào. Rất nhiều người trải qua đổ vỡ và chẳng muốn đặt hết tình cảm vào một ai nữa, nhưng hãy nhớ rằng, nếu bạn không cho hết tất cả, bạn cũng sẽ chẳng nhận được tất cả từ người bạn thương yêu. Và bạn sẽ lại tiếp tục đổ vỡ thôi.
8. Lưu ý những điều nhỏ nhặt
Các cô gái thường yêu các chàng trai tinh tế và quan tâm  đến mình từ những điều nhỏ nhặt nhất, người ta vẫn luôn nói “hoá ra các cô gái tôn thờ các vĩ nhân lại thường yêu người con trai mở đồ gác chân cho mình mỗi khi ngồi xe” hay sao! Hãy “ghi chú” lại các sở thích, thói quen của cô nàng dù nhỏ nhặt nhất nếu muốn ghi điểm tuyệt đối trong mắt nàng.
Điều con gái luôn muốn ở một chàng trai
9. Mùi hương đặc trưng
Như đã nói, mùi hương là một trong những điều quan trọng trọng nhất để tác động đến không chỉ khướu giác mà còn cả cảm giác của cô nàng. Hãy giữ cho mình một cơ thể tinh tươm và sạch sẽ, không cần nồng nặc nước hoa, chỉ cần đó là một mùi hương đủ sức gây ấn tượng và sự quen thuộc để nàng mãi nhớ là được.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Mình yêu nhau đi

Hôm qua tình cờ đang vào Facebook ngắm nghía ảnh anh, bỗng dưng đọc được mấy câu thơ khiến em bật cười. Trời gió lành lạnh, ngồi nghe bài hát yêu thích, chỉ muốn được ở cạnh anh, được anh nắm tay, được anh ôm thật chặt. Em cứ suy nghĩ mãi không biết có nên thổ lộ điều này với anh không, nhưng mà nếu nói ra lỡ bị anh từ chối thì sao, nhưng mà nếu không nói ra thì em khó chịu lắm. Mình yêu nhau đi anh!
Mình yêu nhau đi anh, em chán làm một “FA gương mẫu” rồi, em muốn có một người ở bên cạnh, ăn cơm cùng em, đi dạo cùng em, lúc mỏi chân em sẽ nũng nịu bắt anh cõng bằng được, cho dù anh có nhăn mặt bảo em… béo quá!
Mình yêu nhau đi anh, quãng thời gian làm “bạn bè” cũng đã khá lâu rồi, thỉnh thoảng em thấy hạnh phúc vì mọi người bảo chúng mình đẹp đôi, nhưng lúc ấy đỏ mặt xấu hổ lại chỉ dám khoát tay bảo chúng mình là bạn bè mà thôi.
Mình yêu nhau đi, để em có thể tự hào mà “khoe” với lũ chúng bạn hay chê em ế rằng: “Đây là người yêu tao đấy!”.
Mình yêu nhau đi anh, để em lại được nhắn tin cho anh mỗi sáng, mỗi tối trước lúc đi ngủ, để em không cần like điên đảo ảnh anh hay nói vu vơ một câu chúc cả thế giới ngủ ngon trên Facebook để chỉ mong anh đọc được. Em muốn mỗi sáng thức dậy lại được nói yêu anh đến vạn nghìn lần, để dù anh có chê em sến rện thì em vẫn cứ nói thế mãi.
Mình yêu nhau đi anh
Ảnh minh họa
Mình yêu nhau đi anh, để em không phải viện bất kỳ một lý do gì khi muốn rủ anh đi ăn kem, để em có thể trổ tài nấu ăn cho anh, mặc dù món em nấu giỏi nhất chỉ là úp mỳ và rán trứng, để dù thịt kho có cháy hay rau luộc có hơi nhừ thì em vẫn bắt anh ăn hết và phải gật gù khen em nấu ăn ngon.
Mình yêu nhau đi anh, để em có thể lắng lo cho anh mỗi ngày, để khi anh ốm em có thể dúi vào tay anh một nắm thuốc bắt anh uống mà không cần dè dặt, để khi anh buồn em lại ngồi cạnh để lắng nghe, để tỉ tê cho anh về những niềm vui trước mắt.
Mình yêu nhau đi anh, để em có thể công khai ghen tuông mà không cần phải im lặng ấm ức gì cả, để em có thể hỏi về người con gái nào đó, để mong anh lại thanh minh một cách thành thật nhất, nhưng đừng để em ghen tuông nhiều quá, chúng mình sẽ mệt mỏi đấy.
Mình yêu nhau đi anh, em hứa dù có cãi nhau thế nào thì nhất quyết em sẽ không nói chia tay, để em trân trọng anh, trân trọng tình yêu của chúng mình, để em có thể yêu anh thật bền lâu, thật dài lâu…
Mình yêu nhau đi anh, để dù có lúc em tưởng cả thế giới này sụp đổ, để khi bước chân em tưởng như quỵ ngã, để lúc nỗi buồn như ăn sâu vào khóe mắt, thì em vẫn an tâm mà đứng dậy, mà cố gắng vì biết ở bên cạnh mình bây giờ còn có thêm anh nữa.
Lời đề nghị này là toàn bộ lòng gan dạ của em bấy lâu nay tích lại, nên anh chỉ có hai sự lựa chọn: một là đồng ý, hai là chấp nhận thôi nhé. Em nói đùa đấy, dù câu trả lời của anh có thế nào thì em sẽ không bao giờ hối hận vì những ước mong của ngày hôm nay, vì những lời thành thật gửi cho chàng trai ngày nào em cũng lặng nhìn, lặng nhớ và lặng yêu.
Phải rồi, tình yêu để thổ lộ thì cần nhiều dũng cảm nữa. Anh hãy yêu cô gái dũng cảm này, có được không?

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Cảm ơn anh, vì đã luôn vô tâm như thế

Ngày hôm nay, em vẫn yêu anh. Nhưng tình yêu này mang theo cả nỗi buồn, nỗi đau và những vết thương lòng anh để lại. Cảm ơn anh, vì đã luôn vô tâm như thế, để em đủ can đảm để rời xa anh.
Ngày hôm qua, em yêu anh vì anh lạnh lùng, ít nói và luôn điềm tĩnh. Vốn dĩ em không thích con trai nói nhiều, nên em đã thật sự cần yêu một người như anh.
Ngày hôm qua, anh nắm tay em một cách lặng lẽ đi dạo trên đường phố đông người, nhưng cũng sẽ buông tay khi ai đó xa lạ nhìn vào đôi ta.
Ngày hôm qua, anh chỉ nhìn em và chưa bao giờ nói yêu em, dù em không đòi hỏi anh nói ra mà qua tin nhắn cũng được. Nhưng anh im lặng mỗi khi em nói yêu anh, để trái tim em cứ thổn thức vì không biết anh yêu em bao nhiêu.
Ngày hôm qua, anh cười với cô ấy - bạn thân của em và cũng là người anh từng theo đuổi. Em chỉ biết câm lặng cười khổ sở, gượng gạo để anh yên lòng, để anh biết em là người con gái không hay ghen tuông, không nhỏ mọn...
Tất cả cũng chỉ vì em yêu anh.
Ngày hôm nay, em vẫn yêu anh. Nhưng tình yêu này mang theo cả nỗi buồn, nỗi đau và những vết thương lòng anh để lại.
Ngày hôm nay, anh không nhớ sinh nhật của em, không lời chúc cũng không ở bên. Em ngồi cùng bạn bè, nhưng cảm giác lạc lõng, cô đơn như kẻ lạc giữa hoang đảo, lơ lửng giữa tầng mây. Em lại chọn nụ cười che đậy để tự an ủi mình rằng vì anh quá bận mà thôi.
Ngày hôm nay, anh đi cùng cô ấy và nói với em về cuộc hẹn này. Lúc đó em chỉ mong giá như anh nói dối em, anh bịa ra một lý do nào đó ngọt ngào một chút, có lẽ em đã không phải khóc cạn nước mắt vì anh.
Ngày hôm nay, em cũng vẫn yêu anh, nhưng em đã nhận ra anh không hề yêu em mà chỉ đang sở hữu em như một đồ vật. Lúc cần em anh sẽ tới, lúc không cần anh sẽ quay đi và dù em có kêu gào thảm thiết, anh cũng sẽ không quay đầu lại. Anh là vậy, cứ lạnh lùng với chính người yêu thương mình.
Tất cả cũng chỉ vì anh vô tâm!
Nhưng, ngày mai, em sẽ học cách từ bỏ những thứ không thuộc về em. Dù phải học đến khi em không còn sức để chịu đựng, em vẫn phải học thôi.
Ngày mai, em sẽ không nói yêu anh nhiều như thế nữa, sẽ thử trao yêu thương cho một trái tim ấm nóng cũng đang cần em.
Ngày mai, biết đâu anh sẽ trở nên mờ nhạt trong tâm trí em.
Em tin em sẽ làm được, vì từ khi yêu anh, cảm xúc của em vẫn nguyên vẹn, bởi cảm xúc của chúng ta chưa bao giờ va chạm vào nhau để rồi vỡ ra, hoà làm một.
Cảm ơn anh, vì đã luôn vô tâm như thế, để em đủ can đảm để rời xa anh

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Cất nỗi buồn vào khoảng trống ngày hôm qua…

Khi chia tay, con người ta biết đã buông lơi bàn tay của một người quen thuộc từng yêu, nhưng không ai nỡ đắng lòng đánh rơi quá khứ. Cuối cùng, vẫn là nỗi buồn dai dẳng từ những ngày đã qua, đeo bám lấy những ngày sắp tới…

Cô gái nhỏ có đôi mắt ướt buồn, cô gái nhỏ cố với một mảnh tình bay xa. Tôi tự hỏi, mối tình bay xa ấy liệu có xứng đáng với những gì mà cô gái nhỏ đánh đổi hay không? Đôi khi, chúng ta biết rất rõ câu trả lời, cũng biết rằng có những thứ tình cảm không thể quy đổi ra bằng tình yêu và trách nhiệm. Nhưng chúng ta vẫn cố chấp níu giữ, bởi hồi ức là thứ quá mong manh, lại quá đẹp đẽ, khiến con tim không ngừng nuôi nấng một giấc mơ chắp vá. Có lẽ, cô gái nhỏ yếu đuối hơn tôi, nhưng mạnh mẽ và can đảm hơn tôi. Cô không bắt mình phải quên, cũng không bắt mình phải bước tiếp. Chỉ là, khi chấp nhận được sự thật, cô ấy sẽ mỉm cười, cất nỗi buồn vào khoảng trống của những ngày đã qua…
Cậu bạn vừa chia tay tình yêu, cậu bạn vùi mình vào công việc, vào những trận game thâu sáng tối, những lịch hẹn đá bóng và nhậu nhẹt cùng chiến hữu. Cuối cùng khi tiệc tàn, cậu bạn vẫn cầm điện thoại gọi điện cho cô người yêu cũ. Không níu kéo, không trách móc, cậu ấy chỉ nói một câu, rằng: “Anh nhớ em!”. Tôi tự hỏi, quá khứ giữa họ lặp đi lặp lại ngần ấy lần chia tay, ngần ấy lần đau khổ. Cớ vì sao vẫn hướng về nhau với thứ tình cảm khiết trong nhất? Cho đến những khi cậu tỉnh, cậu lại cười, bởi hồi ức đẹp là thứ đóng đinh trong tim nhau. Khi chia tay, con người ta biết đã buông lơi bàn tay của một người quen thuộc từng yêu, nhưng không ai nỡ đắng lòng đánh rơi quá khứ đã trải qua cùng họ. Cuối cùng, vẫn là nỗi buồn dai dẳng từ những ngày đã qua, đeo bám lấy những ngày sắp tới…
Cất nỗi buồn vào khoảng trống ngày hôm qua… 1
Tình yêu kỳ diệu và đẹp đẽ nhất là khi nói câu yêu nhau. Tình yêu lại trở nên ám ảnh và buồn khổ nhất là khi nói với nhau câu chúng ta đã từng yêu. Một người quen thuộc như hơi thở bỗng chốc như biến mất giữa hàng vạn người trôi qua trong cuộc sống. Nếu vô tình gặp lại, cố gượng nhủ lòng ấy chỉ là một người đã từng quen. Điều cốt yếu là bởi trong lòng chúng ta không nỡ buông bỏ, vẫn hướng về người ấy với những khung màu kỉ niệm đẹp. 
Chúng ta hối tiếc vì đã không thể kiên nhẫn vì nhau, không thể bao dung lẫn nhau, cũng không thể hòa hợp nhau. Cuối cùng, kết thúc của một tình yêu cũng chỉ có thể là dừng chân ở trạm hạnh phúc hoặc dừng chân ở trạm khổ đau. Thật ra, để có thể dừng chân ở trạm hạnh phúc không được mấy người, còn dừng chân ở trạm khổ đau lại muôn vàn người với muôn vàn tình cảnh khác nhau.
Thế nên, chia tay tình yêu cũng nên chia tay những cảm xúc buồn khổ, gói ghém lại kỷ niệm từng có và cất vào một ngăn riêng biệt. Chúng ta phải học cách đứng lên ở nơi mình vấp ngã để thời gian sau nhìn lại có thể nhận ra mình đã trưởng thành như thế nào. Và một điều quan trọng, là hãy dành cho người tình tương lai yêu thương ta bằng một trái tim vẹn lành, chung thủy. Trước khi người đó xuất hiện, hãy tự chăm sóc lấy bản thân và ru ngủ tim mềm bằng những nỗi buồn đi hoang…
Nhớ, đừng làm đau mình thêm nữa! Hãy cất nỗi buồn vào khoảng trống ngày hôm qua…

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nếu là của nhau, sẽ có lúc quay về!

Cho đến giờ phút này tớ vẫn chưa hiểu tại sao cậu gọi tớ là ngốc. Từ “cô giáo ngốc”, rồi “cô ngốc”, và giờ còn là “ngốc”. Lúc đầu nghe rất khó chịu, tại sao lại bị gọi là ngốc? Nhưng rồi cũng quen, mỗi lần thấy từ ngốc ở đâu đó, lại nghĩ đến tiếng gọi của cậu “ngốc ơi”! Tớ nói rằng bao nhiêu học sinh của tớ không bắt nạt được tớ đâu, vậy tại sao cậu lại dám gọi tớ như thế? Cậu nói rằng với cậu, tớ sẽ mãi là “ngốc” của cậu. Và giờ tớ quen rồi, mỗi ngày đều muốn nghe tiếng “ngốc ơi” của cậu. Nhưng lần này tớ và cậu đánh cược với trái tim mình, liệu rằng tớ còn được nghe hai tiếng trìu mến đó nữa không?

Tớ từng thất bại trong tình yêu và cậu cũng thế. Nhưng tình yêu có hợp rồi cũng có tan, khi tình yêu này mất đi sẽ xuất hiện tình yêu mới. Cuộc sống không có tình yêu cuối. Người ta nói về tình đầu, nhưng đâu ai nói về tình cuối. Bởi vậy, sau khi thất bại trong tình yêu con người ta vẫn có thể yêu, có thể rung động với người nào đồng điệu trong tâm hồn với mình. Tớ và cậu hay bất cứ ai, dù thất bại nhưng nếu ta mở rộng trái tim, ta mạnh dạn cảm nhận cuộc sống xung quanh ta thì nhận ra một nửa của mình đang chờ đợi ta. Nhưng lần này, cả tớ và cậu có lẽ sẽ e dè hơn bởi lại sợ vấp ngã.

Hạnh phúc, niềm vui, nỗi buồn, nỗi đau… những cung bậc cảm xúc ấy trong tình yêu tớ và cậu đều đã trải qua. Và có lẽ, chúng ta đều cảm nhận được những cảm xúc ấy làm cho con người khó chịu vô cùng, làm cho người ta mất thăng bằng trong cuộc sống. Vì vậy, tớ luôn nói với bản thân mình sẽ cố gắng để không làm người mình yêu thương đau khổ. Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi, quá nhiều muộn phiền rồi. Tìm một tình yêu để xoa dịu nỗi đau, để xoa tan muộn phiền, để tô thêm sắc màu cuộc sống chứ đừng đến với một tình yêu lắm giận hờn, nhiều nước mắt để rồi làm cho cuộc sống tẻ nhạt, chai sạn cảm xúc. Ấy thế mà hình như tớ và cậu đều không làm được.

Hãy vì nhau mà tha thứ, đừng để những điều nhỏ nhặt, không đáng có làm tan vỡ tình yêu. Đừng để những lời nói trong cơn bực tức nóng giận làm tổn thương tình cảm, vơi bớt tình yêu của cả hai người.

Có được tình yêu thì khó, mà mất đi tình yêu lại quá dễ dàng. Vì đâu? Vì cái gì? Cũng có thể chỉ vì quá yêu thương nhau, cũng chỉ vì đôi lúc cái tôi quá cao ta lại vô tình làm tổn thương nhau mà thôi. Nhưng cậu à, tại sao lại phải xa nhau khi đang còn yêu nhau? Đau khổ cho cả hai chứ chẳng được gì. Có lẽ ta chưa thực sự trân trọng những gì mình đang có cậu nhỉ?

Cuộc sống này mong manh lắm cho nên hãy dành hết yêu thương cho nhau khi còn có thể. Đừng để sau bao nhiêu sự chân thành với nhau nhưng quay lưng đi ta trở thành người xa lạ. Kiếm tìm tình yêu gọi là phù hợp, gọi là hiểu nhau, gọi là hạnh phúc đâu phải kiếm là thấy ngay. Tình yêu phải trải qua thử thách, phải trải qua khó khăn thì mới bền vững dài lâu, mới tin tưởng nhau được. Đúng, nhưng không phải cứ vượt qua được là ta yêu nhiều và ta tin nhau. Tình yêu tồn tại ngay từ những điều nhỏ nhất trong cuộc sống, ta không quan tâm từ những điều cần thiết, ta không chia sẻ, không lắng nghe nhau liệu có hiểu nhau mà đi đến hạnh phúc.

Ngày ngày trôi qua, có khi chỉ vì nhớ nhau mà cũng cảm thấy phát cáu. Chỉ đơn giản như thế lại làm ta giận hờn, đẩy nhau thêm xa. Tớ không muốn kiếm tìm một tình yêu khác, một tình yêu mới cho dù xung quanh tớ rất nhiều vì điều quan trọng là trái tim này lỗi nhịp với họ. Tớ không quan trọng vật chất, tớ không quan trọng bề ngoài nhưng tớ cần sự chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, quan tâm đến nhau dù chỉ là một tin nhắn thôi. Liệu có phải đòi hỏi quá nhiều không cậu?




Cậu nói tớ ngốc lắm, không hiểu cậu. Đúng là tình yêu mình có thể cảm nhận, nhưng không thể cảm nhận hết được mọi cái cậu à. Trong tình yêu, mỗi người hãy hạ cái tôi của mình xuống một chút, hạ cái lòng tự trọng xuống một chút, nhường nhau một chút, thông cảm một chút… có lẽ, hạnh phúc sẽ bền chặt! Tớ có ngốc như cậu nghĩ không? Tớ không vô tâm nhưng lòng tự trọng, tự ái át cái tình cảm trong tớ. Đôi khi muốn nói điều đó, muốn hỏi điều đó, muốn quan tâm nhiều nhưng lại tự ái, lại giận hờn để mình thành một kẻ vô tâm. Tớ không vội vàng đến thế đâu, cũng không nghĩ tình yêu đơn giản như thế, cái cách mà mỗi người thể hiện không giống nhau có lẽ làm mình khó hiểu về nhau mà thôi.

Lần này, tớ nói dừng lại. Đúng là tớ thật ngốc, bởi vì mình không muốn, cậu không muốn tại sao phải làm như thế? Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi. Ta lại tự chuốc lấy nỗi đau cho chính ta. Lúc nào tớ cũng lừa dối con tim mình như thế, yêu thì nói ghét, thương thì nói giận, buồn thì nói không sao, muốn tiếp tục nhưng lại nói dừng lại. Đó mới là tình yêu, là trái tim con gái, cậu ạ! Thời gian này chúng ta nhìn lại một lần nữa, hi vọng một ngày tớ lại nghe hai tiếng “ngốc ơi”!

Cái độc đáo trong con người chính là sự kết hợp giữa cái vĩ đại và cái tầm thường, cái cao đẹp và cái thấp hèn, cái sâu sắc và cái nông nổi, cái tế nhị đáng yêu và cái phức tạp đáng ghét. Bởi vậy con người không thể hoàn hảo toàn những điều tốt đẹp. Cái mà ta thể hiện nhiều nhất là ở mặt nào thôi, hãy cô gắng thể hiện những điều tốt đẹp trong con người. Đừng để sự ích kỉ, bực tức lấn át vẻ đẹp của chúng ta. Hãy cảm thông những cái đáng ghét của nhau, yêu nhau yêu tất cả ưu và nhược điểm nhưng giúp nhau hoàn thiện chính mình. Nếu là của nhau, sẽ có lúc quay về!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Valentine này anh đừng buồn nhé!

Nhiều khi em ganh tị nhiều lắm với mấy đứa bạn khi có người yêu bên cạnh. Ganh tị lắm những ngày lễ họ dèo nhau đi chơi, hạnh phúc. Còn em, lúc nào cũng ngồi tí tách bên bàn phím. Nhưng yêu xa, em nghĩ ai cũng như vậy thôi, biết chấp nhận và cố gắng vượt qua rào cản đó, tin tưởng nhau thôi. Biết là sẽ rất khó khăn nhưng những khi hạnh phúc sẽ xua tan đi tất cả. Valentine này anh đừng buồn nhé!


***


Cứ sang Tết em lại trở về với cái giá rét của không khí lạnh lẽo. Không phải cái lạnh cắt da của mùa đông mà là cái lạnh se se của mùa xuân, cái lạnh mà gõ cửa trái tim em suốt những mùa đông nên cũng đã tê cứng và chai sạn. Vì vậy em không sợ nữa và cố gắng vượt qua thôi.

Nhưng sao …

Lạnh - Em lại thấy thèm được quấn vào cái nắng xuân ở quê nhà, sao ấm áp đến lạ kì, một ngày nơi ấy như bao trọn những mùa trong năm.

Buổi sáng – sương mù nhẹ phủ lên những cánh hoa mai nở rộ, cảm giác mát dịu, êm đềm, thoải mái. Khởi sắc của một mùa xuân.

Buổi trưa – cái nắng hạ dịu nhẹ lướt qua những giọt sương long lánh. Cảm thấy ấm áp lắm bên mâm cơm gia đình. Chỉ có những ngày như thế này gia đình mới sum vầy đông đủ. Cùng nhau chuyện trò, ôn lại những kĩ niệm ngày còn thơ bé.

Buổi chiều – khi cảnh hoàng hôn chìm xuống, những đôi tình nhân tay trong tay cùng nhau đi dưới phố.

“Ga màu vàng sang thu”







Buổi tối – khi màn đêm buông xuống, không khí lạnh bắt đầu tràn vào như dấu hiệu của mùa đông dần đến.

Lạnh – em lại thèm được tựa vai anh như những ngày xuân để thấy tâm trạng nhẹ nhõm.

thèm lắm cái nắm tay của anh. Thích lắm mỗi khi anh hà hơi vào tay em rồi xoa xoa để tay em ấm lên.

Thích được ngồi nói chuyện tàm phào rồi cười tít mắt, thích chọc anh rồi anh dúi vào đầu một cái. Sao em tham lam quá! Phải không anh?

Em ghét…

Cứ qua Tết - anh thì vào nam, em thì hướng ra ngoài bắc. Một năm chỉ gặp một lần hoặc may mắn lắm thì nghỉ hè mới có thêm một lần nữa. Sao ít thế, người ta yêu nhau và cứ cạnh nhau suốt ngày. Nhiều khi em ganh tị nhiều lắm với mấy đứa bạn khi có người yêu bên cạnh. Ganh tị lắm những ngày lễ họ dèo nhau đi chơi, hạnh phúc. Còn em, lúc nào cũng ngồi tí tách bên bàn phím. Ganh tị lắm!

Nhưng yêu xa, em nghĩ ai cũng như vậy thôi, biết chấp nhận và cố gắng vượt qua rào cản đó, tin tưởng nhau thôi. Quan tâm nhiều hơn nữa nhé! Biết là sẽ rất khó khăn nhưng những khi hạnh phúc sẽ xua tan đi tất cả.

Valentine này anh đừng buồn nhé!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Anh, mối tình đầu của em.

Valentine sắp tới, không khí của ngày lễ tình yêu lan tỏa khắp mọi nơi, mọi đôi tình nhân hân hoan đón chờ hạnh phúc. Còn em và anh ngồi đây nhớ lại mối tình đầu. Cô ấy là mối tình đầu của anh, còn anh là mối tình đầu của em.


***

Đã bao năm trôi qua anh không thể quên cô ấy, người con gái anh đã từng yêu nhất, cả đời anh không thể quên và làm anh đau nhất. Em chỉ có thể biết được quá khứ ấy đã rất đẹp, ngọt ngào, tràn đầy yêu thương qua cuốn nhật ký của hai người viết chung. Em muốn biết về nỗi đau mà đang nói đến để tìm cách chữa trị, em ước mình là cục gôm để có thể xóa nhòa tuy không hoàn toàn nhưng làm phai mờ mọi ký ức về cô ấy trong anh, để chỉ còn hình bóng em trong trí nhớ của anh.

Ba năm cho một tình yêu thời sinh viên trong sáng của hai người, và cũng đã gần 3 năm kể từ ngày anh và cô ấy chia tay. Em vẫn thường mặc cảm rằng tình yêu của mình sao so sánh được với tình cảm ấy. Em luôn nghĩ mình không phải là tình đầu nhưng là mối tình cuối cùng của anh, “cô ấy là mối tình đầu nhưng em mới là vợ anh”. Cũng như anh từng nói: “Cô ấy là người cả đời anh không thể quên và làm anh đau nhất. Nhưng em là người anh yêu nhất, và lo lắng nhất, muốn cùng em đi đến cuối con đường hạnh phúc”. Em đã mong rằng rồi mình còn bên nhau tận vài chục năm nữa thì tình cảm 3 năm kia nào có đáng gì. Vẫn mong anh quên đi những gì đã qua để em được an lòng.


Anh và em học chung một trường đại học mà mãi tận năm cuối em mới biết anh, bởi 4 trước năm anh còn đang yêu cô ấy. Anh hơn em có 1 tuổi thôi nên hai đứa như 2 đứa trẻ yêu nhau, tính em trẻ con mà tính anh chỉ người lớn hơn em có chút xíu. Cũng hay giận nhau lắm. Đối với em tình yêu ấy thật tuyệt, trước khi quen anh em nghĩ trên niềm vui là hạnh phúc nhưng nay em đã định nghĩa được hạnh phúc, hạnh phúc là khi có anh ở bên yêu thương em. Bọn bạn em nói cách anh nhìn em là biết anh yêu em nhiều đến thế nào.

Nhớ lại ngày ấy kì cuối của năm thứ 4 đại học, học tận những 14 môn lận làm đầu óc em quay cuồng với bài vở. Rồi thì đi thi, học không đến nỗi nào mà bị rớt mất 3 môn làm em buồn muốn khóc. Cả trường đứa giỏi nhất cũng bị trượt 2 môn nhưng cũng không thể an ủi được em. Cơ chế của trường là vừa học vừa thi cho nên là mới học xen kẽ được 14 môn chưa kể thi các loại chuẩn đầu ra đầu vào khiến em càng thêm áp lực. Lần đấy cả tuần thi lại, 2 ngày 1 môn, chỉ mong cho nhanh qua tuần vì mệt mỏi, áp lực. Lịch học gì mà mai học hôm nay chưa biết lịch, buổi trưa đang ngủ thì bị lớp trưởng gọi dậy đi ra lớp học, ấm ức.

Nói thật là hồi ấy mà không có anh là em khóc ngay khi biết điểm rùi ý, rồi là bỏ cuộc khi thi lại mà học lại luôn ý. Anh luôn động viên, tranh thủ đưa em đi ăn khi em nghỉ giải lao không học, hay nấu cơm mang cho em buổi tối, lo em đi thi về muộn không kịp nấu. Anh dạy em những điều em không biết, kể cả cuộc sống và chuyên ngành mà anh đang học. Nhờ có anh và học lực của em mà em qua được kì thi không phải học lại môn nào so với chúng bạn bị thi lại vẫn không qua là em may mắn lắm rùi.

Cho tới tận hôm nay thật nhiều kỉ niệm bên nhau, nhưng vẫn không thể lấp đầy được quá khứ, chưa thể xóa nhòa được quá khứ của anh. Anh, mối tình đầu của em.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.

Vậy mà, anh yêu em, nhớ em - không hơn nổi một người dưng.

*

Đã nhiều lần em tự hỏi, liệu tình yêu này sẽ đi được đến bao xa khi mà một trong hai chúng ta , anh và em – tình yêu thương không trọn vẹn. Ngày anh đến anh dạy em cách yêu thương một người, anh cho em sự ấm áp khi đó hạnh phúc với em chỉ là những giọt nước mắt, em yêu và trân trọng tất cả những gì thuộc về anh và em. Nhưng có lẽ chưa một lần anh hiểu những nỗi đau trong em. Ừ thì chúng ta quen nhau chỉ là thoáng qua nhưng anh à, những người thoáng qua như anh lại là những người để lại nhiều nỗi đau, với em anh chỉ như cơn gió thoảng qua nhưng nỗi đau trong em tồn tại mãi.

Đã khi nào anh nghĩ về người con gái anh gọi là yêu.Anh một người mạnh mẽ không bao giờ biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, sự cứng rắn của anh đôi lúc khiến em nghẹt thở vì em cần nhiều yêu thương hơn thế. Em nhớ anh thật nhiều ngay cả khi anh đang bên cạnh em. Với anh tình yêu của em có khi nào là đủ. Mỗi lần xa anh em lại thấy lòng mình nặng trĩu dù anh chỉ để lại trong em toàn những lời nói dường như vô tình. Không biết vì sao với anh em lại có cảm giác đặc biệt như thế.

Anh à!

Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.

Vậy mà, anh yêu em, nhớ em - không hơn nổi một người dưng.

Thật ra nhiều lúc em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.

Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau.

Em sai rồi. Phải không?Khi mà yêu anh nhiều như thế.Em biết, em cũng như bao người con gái khác đã từng đến bên anh, yêu anh nhưng rồi họ lại ra đi và em không muốn mình lại có một cái kết như thế.Bên anh có thể còn rất nhiều người con gái khác xinh hơn em, có thể cho anh nhiều thứ hơn em , nhưng em chắc chắn một điều rằng họ sẽ không ai yêu anh hơn em đâu. Có bao giờ anh hiểu cảm giác của em, yêu một người gọi là hoàn hảo như anh, tuy em không thông minh không sắc sảo cũng không điệu đà không son phấn không biết ăn nói bằng người ta. Nhưng em hạnh phúc vì đó mới chính là con người thật và em vẫn luôn mong rằng anh yêu tất cả những gì thuộc về em. Em có thể tha thứ có thể chấp nhận những lần anh làm em khóc làm em buồn làm em không vui nhưng em ghét sự im lặng của anh. Tình yêu trong em chỉ đơn giản là những dòng tin nhắn, những lời anh hỏi thăm quan tâm em dù chỉ là một chút, như vậy thôi không cần quá nhiều đâu anh, nhưng anh chỉ tìm đến em những lúc anh cần, anh cần một người tình có thể hi sinh tất cả vì anh.

Ở bên anh em thấy mình thật nhỏ bé, vì em cảm nhận được anh không chỉ có mỗi riêng em.E m chấp nhận hy sinh tất cả vì anh không toan tính, không vụ lợi như những người con gái khác, họ sống thực dụng chọn cho mình một người tình hoàn hảo, nhưng với em, em lại đi yêu bằng cảm xúc của mình nên cuối cùng em biết chỉ mình em tổn thương.Sau bao lần mình chia tay em vẫn đồng ý quay về bên anh, nhiều lúc em tự hỏi sao mình lại mềm lòng như thế mãi không quên được anh. Nhưng chắc có lẽ vì điều đó mà anh cũng chẳng xem em là gì.Có khi người dưng anh còn tốt hơn ấy nhỉ.Thử một lần là em, và cảm nhận được không anh.Hạnh phúc mà em tìm kiếm sao mà khó khăn đến vậy.Chông chênh đâu là con đường mà em phải bước tiếp.

Anh cần gì hơn thế. Một người yêu anh như em. Đến lúc này em biết mình phải rời xa anh dù biết rằng đó sẽ mãi là nỗi đau trong em. Liệu một người con gái như em có đủ mạnh mẽ để bước tiếp khi mà nỗi đau anh mang lại cho em quá lớn?

.
Có cái gì đó rơi xuống...Ấm... Nóng..nhưng vô vị.
.
Có cái gì đó rơi xuống....Vỡ vụn nhưng không đau..!
.
Có cái gì đó rơi xuống...Tan tành...!..ko lành lại được !

Nếu như Anh hiểu được, Em đã có nhiều sự lựa chọn khi bắt đầu một tình yêu . Em đã chọn Anh... Và Em không hối tiếc, dù rằng người ta có tốt với em đén nhường nào. Cảm ơn anh vì đã cho em biết thế nào là yêu thương, biết thế nào là đau vì một người mình yêu. Những kí ức mà anh đã mang lại cho em, em không hối hận vì mình đã từng yêu anh như thế. Em mệt rồi, không còn đủ sức để gắng gượng, vì anh, vì em, em biết mình nên dừng lại.Dừng lại để anh yêu thương một người khác trọn vẹn hơn em.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên

Em vốn không phải là người tin vào tình yêu sét đánh. Nhưng đúng như người ta vẫn nói, trong tình yêu, ta càng nghĩ mình không sẽ không yêu thế này thì thực tế lại diễn ra theo đúng…chiều ngược lại. Em đã yêu anh, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Đêm ấy về, em đã rất sợ. Em sợ nếu đó là thực sự. Vì nếu như vậy em lo rằng nó sẽ làm em đau nếu như tình yêu đó là vội vàng. Nhưng nó đã đến như thế, thật nhanh anh ạ. Em không có cách nào để “chống cự” lại chỉ còn cách là…đón nhận nó mà thôi.

Người ta yêu nhau tính bằng năm, bằng tháng, còn em và anh yêu nhau có lẽ tính bằng ngày. Nhưng ở đời, làm sao đo được tình yêu nông sâu chỉ bằng năm tháng. Có những người ở bên nhau cả đời nhưng đó không phải là tình yêu. Họ không dám hi sinh vì nhau, không dám sống cho nhau, không từng yêu và rung động tới mức tưởng chừng như nghẹt thở. Với họ, mọi thứ đều bằng bằng, không một chút gợn lên. Yêu là thấy hợp với một ai đó, ở bên nhau và “thống nhất” gọi đó là…tình yêu.

Nhưng có những người mới chỉ nhìn nhau trong khoảnh khắc, chỉ một ánh mắt vô tình chạm mắt, một cái nhìn xao xuyến giữa chốn đông người cũng đủ để người ta hi sinh cả đời mình cho người đó. Vậy thì làm sao có thể khẳng định, người ta yêu nhiều, yêu ít, yêu nông hay sâu chỉ dựa trên năm tháng tồn tại của cuộc tình đó.



Ai cũng có điểm khởi đầu, ai cũng có quãng thời gian yêu nhau từ những ngày đầu tiên và chúng mình cũng vậy. Có thể đứng trước những người đã ở bên người mình yêu cả chục năm trời, em và anh không bằng họ. Tuy nhiên, em tin rằng tình yêu mà chúng mình dành cho nhau không hề kém. Vì chúng mình còn cả một quãng đường đời phía trước để yêu và bên nhau mãi mãi.



Trái tim nhỏ bé chỉ còn biết thổn thức đập cùng anh…(Ảnh minh họa)

Khi em biết mình yêu anh, em cũng sợ. Em vốn không phải là người quen với việc bắt đầu lại. Em sợ tốn thời gian, em sợ mình lỡ nhịp, em sợ đánh mất cơ hội, sợ thất vọng, sợ phải làm lại…Nhất là với tình yêu, nếu là một tình yêu lầm lạc một tình yêu mù quáng hoặc tồi tệ hơn đó chỉ là chút cảm xúc vấn vương trong một chiều trái tim bỗng dưng loạn nhịp thì em biết mình sẽ đau khổ nhiều lắm. Em đã tự nhủ với mình, hãy kiểm soát trái tim, đừng để nó vội vàng…Ấy thế mà tình yêu ập đến khiến em không ngăn nổi. Trái tim nhỏ bé chỉ còn biết thổn thức đập cùng anh…

Em biết anh cũng yêu em – một tình yêu đủ sâu sắc và lớn lao đến mức anh cầu hôn em thật nhanh. Người ta có thể dạo chơi với tình yêu nhưng chắc chắn không thể dạo chơi với hôn nhân. Khi người ta quyết định gắn bó với một người nào đó có nghĩa là người ta muốn đó là điểm dừng cuối cùng trong cuộc đời mình. Vì thế, em tin vào sự chân thành của anh dành cho em.

Người ta bảo em nông nổi, em dại khờ, người ta cười chê mình quá vội vàng khi quyết định đến với nhau nhanh đến như vậy. Nhưng tình yêu mà, khi người ta đã yêu, người ta chỉ muốn chớp lấu từng khoảnh khắc, để không phí hoài, để không bỏ lỡ điều gì. Em và anh chỉ đang chớp lấy dòng thời gian trôi chảy để yêu nhau, yêu nhau nhiều hơn nữa. Em chỉ sợ mình bỏ lỡ một ngày yêu anh thì em sẽ phải hối hận. Vì thế em đánh liều với số phận để bên anh.

Em sẽ không nói và không giải thích điều gì mà để cho tình yêu của chúng mình chứng minh điều ngược lại với suy nghĩ của mọi người. Vẫn biết, cuộc sống vốn nhiều những trái ngang nhưng người ta cũng cần phải có lòng tin vào những điều cổ tích đến từ tình yêu. Em tin mình yêu nhau, dù là một tình yêu sét đánh nhưng nó sẽ đi tới cùng trong cuộc đời mình. Em và anh sẽ hạnh phúc. Đó là minh chứng rõ nhất cho việc tình yêu của chúng mình không phải vội vã.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ký ức tình đầu

Mối tình đầu lúc nào cũng được người ta ưu ái dành cho chúng một ngăn kéo kí ức nho nhỏ, về lần đầu tiên ta biết “yêu”, lần đầu tiên có người khiến ta biết rung động như vậy. Dù là có trẻ con, nó cũng là một kỉ niệm, cũng được gọi là một hành trang trong cuộc sống.


***

Có một thời tôi đã nghĩ sẽ có những điều như thế này:

Rằng anh là người tôi yêu nhất không ai có thể thay thế.

Rằng tôi không thể nào sống thiếu anh được, ấy nghĩa là, tôi sẽ chết mất nếu không có anh.

Có một thời tôi đã nghĩ sẽ có những điều như vậy đấy.

Ôi vậy nhưng khi nhìn lại khoảng thời gian tôi nói những điều vĩnh cửu kia, tôi chỉ là một con nhóc vừa bước qua lớp mười một. Cấp ba của tôi, thời trung học phổ thông của tôi, những năm tháng cuối cùng đeo cho mình cái hiệu học sinh trước khi chạm tới cánh cửa đại học, trở thành sinh viên của tôi. Tôi trông đợi lắm chứ, như mọi người hay nói rằng cấp ba là bức tranh đẹp nhất của thời học sinh. 

Thế nhưng cấp ba của tôi, quá đẹp đẽ, đẹp đẽ đến nỗi tôi ghét nó kinh khủng, tôi ghét tất cả mọi thứ kỉ niệm đẹp đẽ đó, tôi thậm chí còn không muốn bước chân vô trường mãi cho đến những năm sau đó tôi học đại học. 

Những kỉ niệm đẹp đẽ của tôi về trường cấp ba, hình ảnh của anh phần lớn chiếm hữu. Và cũng bởi vì anh, tôi ghét chúng.




Nghĩ lại thì, người đầu tiên tôi nói “yêu”, mặc dù có vẻ quá trẻ con so với cái tuổi ấy, nhưng lúc đó thì biết gì, thấy muốn bên cạnh người ta, muốn người ta quan tâm, muốn chăm sóc người ta…thì nói đại là yêu thôi. Vậy nên tôi mạn phép nói từ “người yêu”, trong một cảm giác mãnh liệt của những ngày ngây thơ không bận lo nghĩ đó. Chuyện tình của tôi bắt đầu như tình tiết của một bộ phim tình cảm lãng mạn kinh điển, bởi vì lúc tôi biết anh, tôi và anh đều có người yêu rồi, và bạn trai của tôi lúc bấy giờ lại là bạn của anh. 

Mãi cho đến lúc này, và tôi còn có thể nói cho những ngày sau nữa, tôi có thể luôn nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt anh. Một buổi chiều đầy gió mát, dưới tán cây đung đưa trong gió, tôi ngồi nhìn cậu ấy – người mà tôi đang quen – chơi đá cầu với đám bạn, trong đó có cả anh.

“Nam ra căn tin chút, Miên uống nước gì không ?”

Cậu chạy đến chỗ tôi, nói vài câu, tôi cười lắc đầu, cậu đi. Hình như chỉ có năm, mười phút gì đó thôi, chỉ ngắn ngủi vậy thôi, ánh mắt tôi hướng đến anh, tôi cũng không hiểu cái gì đang hút tôi lại nữa. Ồ, chỉ là tôi nghĩ “cậu ấy đá cầu siêu quá”, thế thôi.

“Cậu ấy tên gì vậy ?” – Tôi hỏi lúc Nam vừa trở lại.

“Hửm, cậu ta đó hả, vừa cầm ly súp vừa đá cầu đó hả, Tâm, bạn thân của Nam…”

“Ờ,…”

Cậu ta, anh, Tâm.

Cho đến giờ tôi cũng không lí giải được, thật ra trong đám bạn Nam ai cũng đá hay hết, vậy mà ngay lúc đó, ngay tại thời điểm đó, tôi chỉ nhìn thấy có mỗi Tâm. Rồi tôi chào Tâm, cậu ta cười chào tôi, đến nói chuyện với tôi trong khi Nam ra đá cầu… Cảm giác của tôi ngày đầu tiên gặp Tâm, mọi thứ đều quay cuồng, duy chỉ có Tâm, tôi chỉ nhìn thấy có mỗi anh.

Nhanh lắm, mọi thứ trôi qua nhanh như ta đổ ly nước vào cổ họng đánh ực. thời điểm đó, tôi có Nam, còn Tâm cũng có bạn gái anh đang quen cùng lớp. Hai chúng tôi chỉ là hai mảnh ghép không khớp nhau. Tôi nói chuyện với Tâm, nhắn tin với Tâm, đến nỗi bạn gái của anh phát ghen. Tôi biết điều đó, vậy nên tôi thôi không nói chuyện với anh nữa. Bẵng đi một thời không lâu sau, trong một buổi chiều mệt mỏi, tôi và Nam dây dưa đủ lâu để nhận ra khoảng cách không biết sinh ra từ lúc nào giờ đã lớn quá còn tôi lại quá cứng đầu để nói chia tay.

“Mình chia tay đi Miên”

Tôi gật đầu, không buồn phiền trách cứ, lòng tôi trống rỗng. Những ngày sau đó tôi hay có thói quen xem lại tin nhắn của Nam, trông chờ tín hiệu từ điện thoại, tôi và Nam hiểu, thứ mình muốn chỉ là một cảm giác mới lạ khi bước chân vào ngưỡng cửa cấp ba thôi. Cho đến sau này khi trò chuyện lại với cậu, mọi thứ thoáng qua như một cơn gió mát, không muộn phiền hay nhức nhối gì cả, và cậu vẫn hạnh phúc với bạn gái cậu yêu sau khi chia tay tôi đến nay. Nhưng thôi, tôi đang nói về anh cơ mà. Nếu như tình cảm giữa tôi với Nam quá ngắn ngủi đủ để tôi cảm thấy không nhức nhối muộn phiền, thì tình cảm giữa tôi với anh, cũng không quá dài nhưng lại đủ khiến tôi đau lòng mỗi khi nhớ lại, dù là vui hay buồn đi nữa.

Tôi không nhớ sau đó bao lâu tôi đã nhắn tin cho anh. Từ sau khi tôi biết bạn gái của anh có thái độ chán ghét, tôi chủ động không nhắn tin nữa. Vậy nhưng một chiều tháng tư u ám sau khi chia tay Nam không lâu, tôi nhắn bâng quơ một tin cho anh rồi tự cười mình ngu ngốc chắc sẽ không trả lời lại đâu.

Sau đó hai phút, điện thoại tôi rung lên, rôi khóe miệng tôi bất giác mỉm cười. Anh cũng vừa chia tay bạn gái, chúng tôi nhắn tin tâm sự đủ điều. Cho đến khi điện thoại trở thành vật bất li thân cũng như không phút giây nào tôi không mong tin nhắn của anh tới, thì anh nói với tôi “Tâm rất là thích siêu nhân”… Haha buồn cười đúng không, biệt danh anh đặt cho tôi lúc đó là siêu nhân, chỉ vì tôi lùn nhưng phi lên ngồi ngay gờ tường hành lang xây khá cao. Thì vậy đấy, mọi thứ đẹp đẽ lắm, dưới bầu trời lất phất mấy giọt mưa phùn, cạnh hồ bơi của trường, nó như một bức tranh tôi không thể nào quên được. 

Rồi trước khi tôi kịp nhận ra, những kỉ niệm cuối cùng về thời học sinh của tôi ngập tràn hình bóng của anh. Suốt gần hai năm vui buồn lẫn lộn, một khoảng thời gian yêu đương ngây thơ ngu ngốc, một khoảng thời gian giận hờn lo lắng, rồi một khoảng thời gian buồn phiền chán nản. Tôi sợ hãi rất nhiều khi những gì tôi nghĩ lúc đó chỉ có anh, nhưng tôi cứng đầu không chấp nhận rằng cảm giác của anh về tôi đã không còn như trước nữa, tôi cứng đầu rằng khi chia tay rồi mọi lí do chỉ là nhảm nhí, tôi cứng đầu để nói “thật ra em yêu anh nhiều lắm”.

“Anh có chuyện này, nhưng nếu em không muốn anh sẽ không nói gì hết. Mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu…”

“Anh nói đi…”

“Em thật sự muốn anh nói sao ?”

“Anh nói đi”

Lúc đó tôi biết hết, tôi biết chứ, bởi khi tôi chạm vào tay anh, anh đã không còn muốn nắm lấy cánh tay này nữa rồi. Tôi hỏi anh “em làm gì sai đúng không ?”, anh cười “ngốc quá”. 

Những lời cuối cùng anh nói với tôi, anh nói mong tôi hạnh phúc, tôi cười “anh cũng vậy”. Suốt khoảng thời gian tôi đạp xe về nhà, tôi thấy như mình đang ngừng thở. Tôi lao vào phòng khóc như điên, tôi khóc như điên nhiều ngày sau đó nữa. Mọi thứ trong tôi tan nát.

Có một thời tôi từng nói với anh những điều như thế này:

“Em sẽ không sống nổi nếu thiếu anh”




Giờ ngồi viết lại những dòng này, như là viết cho mình một lá thư kí ức, những đau đớn đó tôi vẫn còn nhớ, thế nhưng không thường xuyên nữa. 

Chúng tôi chia tay nhau khi vừa kết thúc học kỳ chuẩn bị thi đại học, tôi còn phải chứng kiến những ngày cuối cùng về trường khi thấy anh tay trong tay với người khác. Ờ thì chỉ nhiêu đó mà tôi lại ghét cái cấp ba này kinh khủng.

Kỳ thi đại học năm đó tôi đậu ba trường, hai đại học công lập và một cao đẳng công lập với số điểm khá cao. 

Cho đến những ngày sau này khi tôi nhìn lại những tấm hình cấp ba của mình, thật ra tôi và anh chẳng có tấm nào chụp chung cả, “tôi” của những ngày đau khổ cuối cùng trước khi ra trường, là một khuôn mặt luôn cười với nét buồn hiện rõ. Cấp ba của tôi đẹp đẽ, tình yêu đầu là tình khó quên, tôi đôi khi ngồi một mình trong phòng mà lục lại trong trí óc những kỉ niệm về anh, rồi tôi bất chợt nhận ra, cho đến giờ tôi vẫn sống tốt.

Mối tình đầu lúc nào cũng được người ta ưu ái dành cho chúng một ngăn kéo kí ức nho nhỏ, về lần đầu tiên ta biết “yêu”, lần đầu tiên có người khiến ta biết rung động như vậy. Dù là có trẻ con, nó cũng là một kỉ niệm, cũng được gọi là một hành trang trong cuộc sống. Như tôi đã từng nghĩ những điều vĩnh cửu đó, thế rồi một chiều mưa lất phất, tôi nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi mà nghĩ về những kí ức xa xôi mình đã có về anh như thế nào, và rằng tôi đã có thể bước tiếp.
ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tớ muốn níu giữ chút mùa đông

Cậu là chàng trai của mùa hạ, nhưng … tớ quyết định sẽ níu giữ mùa đông mặc dù đôi bàn tay tớ đau tê tái trong cái giá lạnh của trời đông bởi vì có đau bao nhiêu, nó cũng không thể bằng cái “lạnh giá” từ tâm hồn một con người. Bất chợt tớ thấy thương lắm đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay đã mấy mùa đông trôi qua vẫn kiên trì hướng về phía người con trai nọ như một thói quen vô thức và chờ đợi người ấy đón nhận và nắm lấy thật chặt.

Dành cho cậu đấy, chàng trai của Tháng 5…

Tuy chưa bao giờ nói nhớ cậu nhưng từng ngày… từng ngày qua… cậu luôn hiện diện trong tâm trí tớ. Tớ muốn nói rằng “TỚ THƯƠNG CẬU” nhiều lắm… nhưng chỉ ở đây thôi, trong những dòng tâm sự này thôi nhé!
Cậu biết không, tớ nghĩ mùa đông là một chuyên gia bậc thầy trong việc đánh thức cảm xúc của con người đấy.

Xuân về, ai cũng vui vẻ, tâm hồn như được thổi một luồng gió mới. Không có nhiều những nỗi buồn vu vơ, mà thay vào đó là những niềm vui khiến con người ta lâng lâng, thấy “ham” sống hơn bao giờ hết.

Hạ sang mang theo cái không khí bận rộn trong tiết trời nóng đặc trưng của nó. Cái nóng làm con người ta mệt mỏi, nhưng vẫn cảm thấy cuộc sống thật ý nghĩa bởi một nguồn động lực tinh thần – tình yêu.

Thu đến, lòng người dịu lại cho những thư giãn, tâm hồn theo đuổi những cảm giác nhẹ nhàng trong cả niềm vui lẫn nỗi buồn.

Có lẽ, tất cả những thương nhớ, những vui buồn, cô đơn con người ta thường “trút” cả vào mùa đông và thậm chí là đổ lỗi yêu cho mùa đông: “Cái lạnh của mùa đông làm anh càng thêm nhớ hơi ấm đôi bàn tay em”.

Mùa xuân làm cho tình yêu đôi lứa đẹp hơn; khiến cho nỗi buồn cũng phải chịu thua mà vơi đi trong lặng lẽ. Mùa hạ là mùa cho những sôi nổi trong tình yêu, tình bạn; để rồi tình yêu trở nên dịu dàng hơn, cũng mang nhiều suy tư hơn trong cái sắc vàng thường thấy mỗi độ thu về. Và đông đến, trong cái lạnh giá, dường như tình yêu làm cho con người nhận ra rằng mình cần nhau hơn, cần được chia sẻ với nhau nhiều hơn; nhưng cũng giúp con người hiểu rằng nên có một sự ra đi…

Đó chỉ là chút cảm nhận về bốn mùa từ góc nhìn của một cô gái chưa biết đến những cung bậc cảm xúc của tình yêu là tớ đây. Cũng như bây giờ đây, tớ cũng muốn “trách yêu” mùa đông rằng: “Chị à! Tại sao chị có thể lạnh giá mãi như thế được mà không thể san sẻ cho em chỉ một chút thôi? Em cũng muốn trái tim mình có thể bình lặng trước những “gợn sóng” cuộc đời như chị.”

Cậu quay trở về bên cạnh tớ vẫn như một người bạn bình thường sau 7 năm không có một sự liên lạc. Chàng trai của mùa hạ là cậu đấy, khi mùa thu đến, một cách nhẹ nhàng nhưng sâu sắc nhất đã bước vào những suy nghĩ thường nhật của tớ. Thế nhưng sức mạnh của ba mùa xuân qua không thể nuôi lớn được cảm xúc mà cậu dành cho tớ để rồi tớ bỏ qua những mùa hè phía trước và níu giữ những ngày đông mây trắng trời. Có như thế, tớ mới dần xóa được hình ảnh cậu trong cái mùa sôi nổi của tình yêu.

Cậu là chàng trai của mùa hạ, nhưng … tớ quyết định sẽ níu giữ mùa đông mặc dù đôi bàn tay tớ đau tê tái trong cái giá lạnh của trời đông bởi vì có đau bao nhiêu, nó cũng không thể bằng cái “lạnh giá” từ tâm hồn một con người. Bất chợt tớ thấy thương lắm đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay đã mấy mùa đông trôi qua vẫn kiên trì hướng về phía người con trai nọ như một thói quen vô thức và chờ đợi người ấy đón nhận và nắm lấy thật chặt.

Khi tớ nói sẽ chờ đợi cậu…

Cũng thật lạ! Chưa bao giờ trong những cuộc nói chuyện của hai đứa mình, tớ nhắc đến chuyện tình cảm, hay những gì liên quan đến cảm xúc nhớ nhung của tớ dành cho cậu. Đó chỉ đơn giản là những lời kể về cuộc sống của tớ, lời hỏi thăm về việc học tập của cậu, những câu chuyện cười để làm cậu vui. Trong mắt cậu và những người bạn của chúng mình, tớ vẫn bị xem là một đứa ngô ngố, thích những trò chơi thiếu nhi: chơi ô, đánh đáo…, thích “đấu khẩu” với các em nhỏ. Nhưng cũng không hiểu sao tớ lại có đủ dũng cảm để nói ra hai tiếng “chờ đợi” với cậu được nhỉ?

Cậu đã nói chúng ta hãy cứ là những người bạn thôi. Và…tớ đã đồng ý. Tớ đã cố gắng rất nhiều để vượt qua những ngại ngùng vì lời nói có thể được xem là “vô duyên” của mình bởi mọi người vẫn nói, con gái phải đợi con trai nói lời yêu trước. Cậu có hiểu điều đó không?

Tớ vẫn luôn tự hỏi rằng, không biết con trai thích những người con gái như thế nào nhỉ. Nhưng rốt cuộc tớ vẫn chưa tìm được đâu là câu trả lời. Tớ chỉ biết mình phải cố gắng, phải sống tốt để xứng đáng với cậu – một người có thể nói rằng: ngược lại hoàn toàn với tớ. Ngoài nghị lực, lòng quyết tâm và tinh thần lạc quan ra, tớ là một cô gái dễ bị “nhấn chìm” giữa đám đông, làm sao cậu có thể chấp nhận làm một việc “mò kim đáy bể” như đi tìm kiếm một cô gái như tớ chứ. Còn cậu, ai cũng dành cho cậu lời khen “xuất sắc”, để rồi không cần phải mất công kiếm tìm, mọi người đều dễ dàng thấy được cậu.

Có lẽ, tớ và cậu đã được định sẵn là hai “thái cực” của nhau.

Tớ có thể vươn đến những “ngày nắng” … sau khi buông tay?

Tớ đã quyết định quên những lời nói, tiếng cười, những niềm vui, nỗi buồn trong những năm tháng qua của hai đứa mình. Trước đây, tớ muốn cậu yên tâm rằng ở quê nhà vẫn có một người con gái cho dù bao lâu đi nữa vẫn chờ đợi cậu, là động lực cho cậu trong cuộc sống bận rộn nơi xứ người nên đã nói ra lời đợi chờ. Nhưng chắc có lẽ, tớ đã suy nghĩ đơn giản rồi, bởi vì cậu không cần đúng không? Nên bây giờ, tớ đang dừng lại từng phút, từng giây trong từng chi tiết nhỏ nhất những yêu thương dành cho cậu.

Nhưng, làm sao có thể níu kéo được thời gian, vòng quay của vũ trụ. Nhà thơ Xuân Diệu đã muốn “tắt nắng” để bảo vệ, không để “màu” cuộc sống phai tàn; muốn “buộc gió” để nó không cuốn đi mùi hương của cỏ cây, hoa lá... Đó vẫn chỉ là một khát vọng sống cao đẹp xuất phát từ một tình yêu tha thiết đối với cuộc đời trần thế. Ông cũng đã viết và thừa nhận rằng: “Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn”. Đúng như vậy, thời gian đâu có thể ngừng, nên con người chỉ có thể tận dụng nó để sống tốt hơn từng ngày mà thôi.

Chính vì thế, việc tớ muốn trốn tránh “mùa hè” là một điều không tưởng, sẽ không bao giờ thực hiện được cũng như tớ chẳng bao giờ có thể nói lời “tạm biệt” với những “ngày nắng” đang chờ đợi ở phía trước. Nên, hãy cứ xem “Chàng trai Tháng 5 à…Tớ… muốn níu giữ Mùa Đông” như một lời nhắn nhủ, lời “trách” nhẹ nhàng thôi nhé!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS