RSS

Thư tình: Nhớ em nhiều lắm

Lại một cảm giác bồi hồi mỗi khi anh được đi đâu đó qua nhà em, trộm nhìn ánh mắt em rồi lại qua đi. Lòng anh bồn chồn, mong được gặp em biết bao nhiêu. Anh nhớ em nhiều lắm!
Nhớ đúng thời gian này 4 năm trước, chỉ anh và em, không quen không biết, không hẹn không chờ, cũng chẳng ai giới thiệu, Thần Hạnh Phúc đã trao cho anh sự can đảm để làm quen với em. Anh chắn em ngang đường. Nói chuyện, nói chuyện và thế là hai ta đã quen nhau rồi. Anh hạnh phúc lắm, vì ngày nào đi học cũng là ngày hạnh phúc nhất của anh. Được gặp em, được trông thấy nụ cười của một người con gái xinh đẹp nhất thế giới này... Bạn bè em hỏi anh "Sao cứ gặp nhau là chỉ cười thôi vậy!?" Anh không biết trả lời thế nào, chỉ biết rằng nụ cười ấy như những gì đẹp tuyệt nhất thế giới này, cho anh mãi nhớ. Lúc nào anh cũng muốn trông thấy em, thả hồn say đắm trong ánh mắt em, nụ cười của em.
Anh bạn của anh đã từng bảo với anh rằng, những chuyện xảy ra với anh cứ như thể anh là trung tâm của vũ trụ vậy. Ừ, anh thấy cũng đúng. Ngày đó, biết bao nhiêu niềm vui, hạnh phúc, thành công, danh vọng đã đến với anh, anh được gặp những con người giản dị nhưng thành đạt, được làm các công việc để người ta nhớ đến anh... Và hơn cả hạnh phúc đã cho anh biết người con gái anh được yêu thương suốt cuộc đời này là em. Dù cho đó là một tình yêu mà chỉ mình anh biết... Nhớ, nhớ những tháng ngày, mà anh nghĩ mình đã có lúc như là yêu.
Thư tình: Nhớ em nhiều lắm - 1
Khi em đọc được những dòng này, hãy cho anh một cơ hội em nhé! (Ảnh minh họa)
Đến bây giờ, trung tâm vũ trụ ấy sao vẫn là anh, chỉ có điều, xung quanh anh là những rắc rối, lo toan, buồn phiền. Anh đã thi đại học đến 2 lần, nhưng cả 2 lần đó anh đều thất bại. Anh không vô tư được, cái suy nghĩ 1 năm, 2 năm, 3 năm nữa, em có còn biết đến anh không, cứ đeo đẳng mãi bên anh. Không sợ sao được vì giờ anh chỉ là một người tầm thường, bạn bè cấp 3 của anh đã có đứa không còn chơi với anh nữa, chỉ vì bậc học của anh thấp hơn nó...
Thời gian có trôi đi nhưng không làm sao phai mờ những ký ức thật ngọt ngào bởi ánh mắt, bởi nụ cười của em trong lòng anh. Đã 4 năm trôi qua rồi nhưng cảm giác ấy vẫn còn nguyên vẹn trong anh.
Anh chưa đủ can đảm để nói cho em biết tình yêu chân thành này. Anh sợ, sợ sẽ làm mất điểm trong mắt em, xuất hiện trước mắt em sẽ làm em thấy thất vọng.
Nhưng em à, tình yêu trong anh lúc nào cũng nồng nàn yêu em lắm, nụ cười đó, ánh mắt đó anh vẫn chờ, vẫn đợi, dù cho có thế nào. Anh coi tất cả là những thử thách, mà anh chưa bao giờ chùn bước khi phải đối diện với khó khăn, thử thách một chút nào. Thế nên, khi em đọc được những dòng này, hãy cho anh một cơ hội em nhé!
Nhớ và yêu em nhiều!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Thư tình: Yêu em đơn phương

Em à! Thời gian anh không gặp em đã bao lâu rồi nhỉ? Anh không nhớ nữa, những tưởng đã quên em nhưng điều đó vẫn là không thể với anh lúc này em ạ, và cũng chẳng biết đến bao giờ nữa. Mình quen nhau không lâu nhưng cũng đủ để nuôi dưỡng một kí ức sâu lặng, hình ảnh về một người con gái mà anh chưa từng một lần được cầm tay, được yêu thương sẽ mãi là một kỉ niệm đẹp trong anh.
Có thể đó chỉ là tình cảm nhất thời, có thể vì anh vội vàng, nông nổi để rồi giờ đây phải mang nhiều nuối tiếc. Có thể với em thì anh không hơn một gã đàn ông lăng nhăng, dễ buông lời tán tỉnh với bất kì người con gái nào, có thể em nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em, không tin những lời nói của anh, cả con người anh nữa, nhưng em phải tin là tình yêu của anh dành cho em là có thật. Dù chỉ là tình cảm đơn phương nhưng hoàn toàn nghiêm túc. Anh không trách em điều gì, cả việc em không cho anh một cơ hội để chứng minh tình cảm của mình nữa, vì đứng trên phương diện của em thì em cư xử như vậy là hoàn toàn đúng, có trách chỉ trách anh hay đúng hơn là trách con tim anh đã loạn nhịp để rồi trao không đúng nơi mà nó muốn cùng chung nhịp đập. Bởi có lẽ trái tim em sinh ra có lẽ không phải dành cho anh.
Thư tình: Yêu em đơn phương - 1
Anh mong em hãy nhớ ở đời này vẫn có một người thầm yêu và ngưỡng mộ em thật nhiều! (Ảnh minh họa)
Mặc dù mình chưa có đủ thời gian để hiểu nhau, mặc cho người đời đã nói về anh ra sao cho em nghe. Anh không bận tâm về điều đó, con người anh là thế, anh nghĩ sao sẽ nói vậy không giấu giếm, cũng như việc anh thích em thì tất nhiên anh sẽ bày tỏ, và cũng có thể vì thế mà người ta nghĩ rằng anh là một kẻ không đáng tin trong tình yêu. Sống thật với lòng mình là phương trâm sống của anh, như vậy sẽ luôn được thanh thản và không phải hối tiếc. Anh tin rằng con mắt mình không sai, rằng em luôn là một người con gái tuyệt vời. Nếu được quay trở lại thì anh vẫn sẽ nói: anh yêu em, vẫn sẽ để cho em phải bối rối, khó xử.
Anh không biết tại sao lại thích em, thích em vì những gì...nhưng khi được ở bên em anh thấy mình sẽ được cười, được vui nhiều khi ở bên em. Nghĩ đến đây mà lại nao lòng, bởi điều đó có lẽ mãi chỉ là trong giấc mơ không có thật, và anh cũng thầm ghen với người đàn ông được em yêu thương.
Lời cuối cùng muốn gởi tới em rằng anh sẽ mãi cầu chúc cho em được bình yên, hạnh phúc trên con đường em đã chọn. Nhất là khi giờ đây khoảng cách giữa anh và em như hai thế giới, nhưng anh vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó anh và em cùng đi chung trên một con đường mà con đường đó chỉ có anh và em. Dù cho em chẳng một phút giây nào nhớ tới anh thì mong em hãy nhớ ở đời này vẫn có một người thầm yêu và ngưỡng mộ em thật nhiều!
"Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen.
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em"...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Thư tình: Anh luôn nhớ về em

Em thương yêu! Từ trong sâu thẳm trái tim mình, với nỗi nhớ em đến cồn cào, anh gửi tới em những nụ hôn nồng nàn nhất, chúng chứa đựng tất cả tình yêu và nỗi nhớ anh dành cho em.
Thời gian trôi thật nhanh em nhỉ, vượt muôn ngàn trùng xa đến với nhau và đã dành trọn cả ngày ở bên nhau, vậy mà sao vẫn thấy thật là ngắn ngủi, phút ái ân vụt trôi qua như những vì sao rơi trên trời; nụ hôn chưa kịp thấm vị ngọt sang môi nhau, những câu chuyện đành bỏ dở và những nụ cười còn chưa kịp tắt trên môi, chúng ta đã lại phải xa nhau, để cho ánh mắt nhìn đầy lưu luyến, với những dòng nước mắt chảy ngược vào trong.
Thư tình: Anh luôn nhớ về em - 1
Mỗi khi vui, mỗi lúc buồn, dù ở bất cứ nơi đâu, ngày hay đêm anh luôn luôn nhớ về em (Ảnh minh họa)
Nhìn em quay lưng bước vội trong dòng người hối hả, anh có một cảm giác ngột thở và bỗng giật mình khi biết rằng vậy là ta lại phải xa nhau, tình yêu của anh và em lại là sự khắc khoải đợi chờ, những lời yêu muốn nói, những nụ hôn muốn trao giờ chỉ còn biết bày tỏ thông qua những dòng tin nhắn trao đi, gửi lại, thật buồn phải không em. Ai đó đã từng nói: Tình yêu làm nên những vị ngọt tuyệt vời nhất và những nghịch cảnh đau khổ nhất trên đời.
Em yêu thương! Chẳng biết phải nói sao để có thể diễn tả hết tình yêu anh dành cho em, chỉ có thể nói với em yêu của anh là: Mỗi dòng suy nghĩ, mỗi việc anh làm, mỗi con đường anh qua, mỗi khi vui, mỗi lúc buồn, dù ở bất cứ nơi đâu, ngày hay đêm anh luôn luôn nhớ về em.
Thôi chẳng nói nữa đâu, càng nói càng thấy buồn lắm. Em yêu giữ gìn sức khỏe nhé, anh luôn nhớ về em, hôn em những nụ hôn nồng nàn nhất.
Anh yêu em!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Thư tình: Gửi em, cô gái mùa thu!

Em à, mùa thu đến rồi đấy! Vậy là mình đã xa nhau được 1 năm. Mùa thu mang những nỗi nhớ ùa về trong anh, nhớ về hình bóng một người con gái đã xa khỏi tầm tay anh. Mùa thu đã mang em đến với anh nhưng mùa thu cũng đã mang em rời xa anh mãi mãi.
Còn nhớ lần đầu tiên ta gặp mặt, em - một cô bé dễ thương ngồi bán xúc xích trong hội làng, anh - một chàng trai 24 tuổi về quê chơi hội đã bị em hút hồn từ cái nhìn đầu tiên. Trước đó anh chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh vậy mà giữa một buổi chiều thu trời trong xanh đầy nắng anh lại bị sét đánh trúng. Ngày đó trong mắt của em anh là người con trai vô duyên bậc nhất. “…Đã bảo em trông quán hộ không bán chịu xúc xích cho anh được...bán cho anh em biết đâu mà đòi” . “…Thì anh cho em số điện thoại của anh để em gọi nếu mai anh không trả tiền em”. “Em trông hộ thôi, mai em không bán nữa rồi... ”
 Lần đầu tiên gặp mặt là thế, anh thất bại trong việc xin số điện thoại của em bằng cách mua chịu và cho số điện thoại để em đòi nợ. Nhưng có lẽ duyên trời cho mình đến với nhau em nhỉ. Tối đó mình lại gặp nhau lần này là trong quán ốc, dù là anh vừa ngồi xuống em đã đứng lên ra về và chỉ chào nhau bằng cái gật đầu, lúc đó em vẫn chưa nhận ra anh, nhưng anh thì làm sao có thể không nhận ra em được. Và rồi anh có được số điện thoại của em qua một người bạn chung.
Đắn đo suy nghĩ mấy ngày anh mới dám nhắn tin làm quen với em, rất may là em vẫn nhớ anh chàng mặt dày đòi mua chịu xúc xích. Từ những tin nhắn anh đã biết em là cô sinh viên năm 2 trên Hà Nội, và rồi từ những tin nhắn, những buổi trò chuyện tới khuya mình đã đến bên nhau thật nhẹ nhàng như gió mùa thu vậy. Sau đó là những lần gặp ngắn ngủi khi anh lên Hà Nội, hay cuối tuần mình cùng về quê chơi, ghế đá công viên, quán kem Thủy Tạ, quán chè bên ga tàu là những nơi mình gặp mặt, trao nhau những cái nắm tay thật chặt những nụ hôn ngọt ngào như hoa sữa mùa thu...
Thư tình: Gửi em, cô gái mùa thu! - 1
Thời gian và khoảng cách địa lý đã giết chết tình yêu của chúng ta (Ảnh minh họa)
 Nhưng có lẽ tình chỉ đẹp khi còn dang dở e nhỉ. Yêu nhau được vài tháng thì cũng là lúc mình phải xa nhau, anh phải xa quê hương, xa gia đình, xa em để đến Nhật học 5 năm. Em biết không, tuyết trắng mùa đông không có em ở bên lạnh lắm, không còn hơi ấm đôi bàn tay em.. Thời gian đầu thật vất vả để có thể làm quen với cuộc sống nơi đất khách quê người. Những tin nhắn trên Facebook, những cuộc gọi trên Skype cũng không thể làm vơi đi nỗi nhớ về em.
Thời gian trôi đi, anh bị cuốn dần vào việc học hành, công việc làm thêm. Những cuộc nói chuyện cứ thế thưa dần, thay vào đó những lần gặp là những lời trách móc, những hờn dỗi trong em, những lời xin lỗi từ phía anh. Những lời yêu thương ngọt ngào đã không còn, những nhớ nhung cũng phai nhạt dần. Và rồi cái gì đến cũng đã đến thời gian và khoảng cách địa lý đã giết chết tình yêu của chúng ta...
Một ngày cuối thu tim anh như nghẹn lại khi thấy hình ảnh em cùng người đó thân mật trên Facebook và đọc những dòng tin nhắn từ em. Em nói rằng em không thể chịu đựng được sự cô đơn, không thể chờ anh 5 năm trong mòn mỏi....Anh chỉ tiếc một điều là không thể trở về để gặp em thêm một lần.
 Vậy là tròn 2 năm từ ngày mình gặp mặt, gần 1 năm từ ngày mình lạc mất nhau trong ký ức. Anh ngồi đây viết lên những dòng này cho em. Anh muốn cảm ơn em thật nhiều! Cảm ơn em đã đánh thức con tim băng giá của anh tỉnh dậy sau giấc ngủ dài kể từ ngày mối tình đầu tan vỡ. Cảm ơn em đã mang đến cho anh những yêu thương ngọt ngào dù là ngắn ngủi. Có lẽ bây giờ anh cũng phải đi tìm cho mình một bàn tay ấm áp khác, một bàn tay có thể cùng anh xây lên hạnh phúc sau này….
Tạm biệt em cô gái của mùa thu!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Thư tình: Em nơi xa có biết

Nhi em, khi anh gặp em lần đầu cũng được gần một năm rồi và lần được thấy em gần đây nhất cũng đã khoảng 3 tháng nhưng anh yêu em lúc nào thì anh chẳng biết nữa. Không lúc nào mà anh không nhớ em cả, có khác chăng là tình yêu và nỗi nhớ ấy có khi nồng nàn, cháy bỏng nhưng cũng có những khi rất nồng nàn và cháy bỏng mà thôi!   
Duyên số đã đưa em đến với anh dù trong phút chốc, đưa em ngang qua đời anh và cũng chính nó đã mang em xa anh có thể là mãi mãi trong cuộc đời này. Thứ duy nhất mà nó để lại trong anh giờ đây là những kỷ niệm, là những suy tư,  là nỗi nhớ xa xôi về một bóng hình gần gũi, thân thương. Ngay giây phút này, anh lại cảm thấy nhớ em hơn bao giờ hết nhưng rồi anh cũng cảm thấy cô đơn, trống vắng đến hụt hẫng khi nhận ra rằng tình em nơi đấy vẫn chưa hợp cùng tình anh nơi đây.
Thư tình: Em nơi xa có biết - 1
 Tình em nơi đấy vẫn chưa hợp cùng tình anh nơi đây (Ảnh minh họa)
Nhi à, em đã cho anh biết em là người sống nội tâm, đã cho anh biết em đã từng là cô gái có cá tính mạnh, có hình xăm, thích nghe nhạc rock, sơn móng tay đen, con trai đụng vào là chửi thẳng, rồi lại còn chửi thề... thật nhiều điều nữa khiến anh thật sự bất ngờ và không thể nào hình dung ra được hết. Nhìn bên ngoài, trong mắt anh và tất cả mọi người em là một cô giáo nhỏ dịu dàng, đáng yêu làm sao! Nhưng em biết không, trong lòng anh và với cảm nhận riêng anh, lúc nào cũng vậy, em vẫn là một cô gái nhỏ bé, yếu mềm, mỏng manh lắm mà đường đời này thì cũng lắm chông gai, trắc trở thay nên đời anh sẽ vẫn còn những ngày dài âu lo, dằn vặt khi không cùng em bước tiếp trên những chặng đường của cuộc sống này đấy Nhi à!         
Nay còn lại những kỷ niệm xa nhớ
Một thoáng mộng mơ
Một thuở mong chờ
Một lần dang dở!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ai là thiên thần?

- Sắp rớt cái mỏ rồi kìa, cha nội!
Mến nguýt dài.
Dường như chẳng để tâm đến sự khó chịu của cô bạn, Long vẫn tay chống cằm, mắt mơ màng, mỏ há hốc nhìn ra xa xôi.
- Tuyệt như thiên thần ấy.
Long thẫn thờ, mặt cười nghệch ra.
Cô nàng ấy là Hà, mới chuyển nhà về khu này được khoảng 3 tháng. Đấy, mới có 3 tháng mà tên Long đã như chết dẹp dưới chân nàng ta.
- Thật là nhục mặt nam nhi!
Mến bực bội quay quả đi ra cửa, xỏ dép lẹp bẹp về nhà.
Hà như các cô tiểu thư trong tiểu thuyết ấy. Da trắng bóc, tóc dài chấm lưng mà đen mượt bóng bẩy chứ chẳng hanh hanh màu nắng, da nâu bánh mật như Mến. Cứ tầm chiều, Hà sẽ ngồi bên khung cửa sổ to, lồng lộng gió và chơi đàn. Cây đàn to lắm, nhiều phím trắng đánh vào phát ra âm thanh nghe thật đắt tiền.
Ừ thì Hà đẹp, giàu, biết đàn hát. Hà học ở trường điểm chứ chẳng phải ngôi trường hạng xoàng mà Mến, Long và tất thảy bạn bè trạc lứa sống cùng khu đang theo học. Hà đi học có xe hơi đưa đón, chứ chẳng đạp xe cọc cạch như (tụi) nó. Ừ! Thì sao? Chẳng lẽ vì vậy được gọi là “thiên thần” rồi à? Nhảm nhí!
- Tui đã thấy Hà đi đến trường nuôi dạy trẻ khuyết tật để tặng nhiều bánh kẹo cho mấy đứa nhỏ, còn tặng cả bút vở nữa. Người giàu mà không chảnh chọe, tốt bụng nhân ái thế kia, chẳng thiên thần là gì?
Mến tròn mắt. Hết lý để cãi với Long.
Trường nuôi dạy trẻ khuyết tật với Long chẳng khác gì ngôi nhà thứ hai. Em trai của Long, từ khi chào đời đã không may bị nhiễm chất độc màu da cam. Nói đúng hơn, là em trai cùng mẹ khác cha của nó. Bố ruột Long là ai, Long cũng không biết và chắc chẳng ai được quyền biết ngoài mẹ Long. Dượng Long bây giờ, là người đã đứng ra nhận làm cha của cái thai trong bụng mẹ - tức Long — cứu vớt danh dự cho mẹ nó.
Long sáng trước khi đến trường thì chở em đi học. Trưa, nó xách cơm sang trường em dù phải đạp xe dưới nắng, đi đi — về về gần cả tiếng chỉ để em không phải ăn trưa một mình. Kết thúc giờ học chiều, Long lại tất tả đạp xe đi đón em.
- Tui còn sống, rồi lớn được tới ngần này cũng nhờ bố mà. Tui may mắn khỏe mạnh, không lãnh phần chăm lo cho thằng Tí thì coi sao đành.
***
- Chị Mến buồn. - Thằng Tí ngô nghê lết ra chỗ Mến đang ngồi.
Mến ngồi ở bậc cửa đợi Long hơn một tiếng rồi, mọi hôm Long hẹn giờ nào là đúng giờ ấy mà. Hôm nay hẹn với Mến cùng đi thuê tiểu thuyết, thuê truyện tranh cho cả Tí nữa, sao hắn lại mất tăm thế này?
Mến ôm nhóc Tí vào lòng, hôn lên tóc nó:
- Anh hai Tí xấu lắm, cho chị Mến leo cây rồi.
- Anh Long đi coi thiên thần thi hát trên nhà văn hóa, cho chị Mến leo cây rồi.
Tí nói vang vang. Mắt Mến từ bừng bừng ngạc nhiên rồi chợt ầng ậc nước, nó bế thằng Tí ra khỏi lòng, bước đi như bỏ chạy:
- Chị về! Khỏi nói anh hai chị có ghé nhen.
Hà “thiên thần” được cả xóm khen là con nhà giàu mà chẳng đua đòi, rất ngoan ngoãn, thục nữ. Hà đi đâu cũng ngọt lạt chào hỏi, lại dạ thưa cô chú đàng hoàng, lễ phép. Đã thế, Hà còn từ tâm, hay đi mái ấm nhà mở trao quà, hô hào hát hò ca múa trên nhà văn hóa quyên tiền làm từ thiện.
Mến nghe hết, lặng lẽ thở dài. Thở dài chẳng phải vì ganh tị hay ghét bỏ gì Hà. Mến thở dài chỉ vì Long ngồi nghe kể chuyện “thiên thần” mà đắm đuối hâm mộ như được rót mật vào tai.
- Tui thích Hà rồi. Thích như trong mấy cái truyện sến sến Mến hay đọc á.
Long hẹn Mến ra bờ sông tám chuyện làm con nhỏ mừng húm vì lâu rồi không gặp, tưởng Long biết Mến giận vụ cho nhỏ leo cây nên ra xin lỗi. Vậy mà, ngay câu đầu tiên, Long đã làm Mến tức muốn đạp hắn xuống sông cho rồi.
- Thích…thì đi mà nói với nó. - Mến gằn giọng
- Người ta tốt vậy, đẹp nữa, lại con nhà giàu, hoàn hảo như thiên thần, như tiên nữ vậy. Sao tui xứng chứ…
Long nói lí nhí buồn buồn. Mến đứng phắt dậy, ào ào nước mắt, mắng sa sả:
- Có nói chuyện, có học cùng, có chơi cùng với người ta ngày nào chưa mà biết tốt biết ngoan? Nhìn xa xôi qua có cái khung cửa sổ mà tung lên tới mây xanh….
Long đi mà coi thiên thần gì đó thi hát thi múa, mai mốt khỏi hẹn gặp
tui nữa. Tui chán làm thằn lằn leo cây lắm rồi.
Rồi Mến vùng chạy đi. Long ngó theo chẳng hiểu đầu đuôi cớ sự gì cho cái tức tối của Mến. Đầu nó chỉ nghĩ ra duy nhất một lý do chính đáng.
- Hai buồn giống chị Mến — Thằng Tí dụi đầu vào ngực Long, thủ thỉ
- Chị Mến sao càng ngày càng xấu tính, giờ còn ganh tị ra mặt với Hà.
- Sao hai thích chị Hà ?
Long ôm cái đầu to, quàng cái tay, cái chân khẳng khiu hệt que cây của Tí choàng lên người mình, xoa nhẹ lưng Tí như cách thằng bé vẫn thích:
- Tại Hà không có sợ Tí...

Rồi Long khựng lại, chợt thấy cái câu này làm lương tâm nó trở chứng bồn chồn, kì cục lắm!
Con gái khu này, đâu phải chỉ mình Hà là không sợ Tí.
5863tat-ca-vi-ly-luc-tra
Long trân trối đứng nhìn cái cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt mình. Thằng Tí ngồi khóc oa oa dưới đất, nước mắt nước mũi kèm nhèm. Bên cạnh, là Hà —thiên thần của Long— đang dùng cái ánh mắt sợ sệt nhìn Tí. Hà đứng áp sát vào mặt tường, hai tay khoanh lại nắm lấy nhau như bảo vệ tấm thân ngà ngọc trước điều gì đó nhơ nhớp, nguy hiểm và như bệnh truyền nhiễm đang hoành hành trong cái phòng này, trong cái trường dạy trẻ khuyết tật này vậy.
- Mấy cô ẵm thằng nhỏ đi đi, sao nó kì quá ở đâu nhào ra ôm cứng ngắc tiểu thư, làm cổ sợ hết hồn thấy chưa?
Người đàn ông cao ráo gằn giọng uy quyền trong vai quản lý. Xong, ông ta ngoái nhìn tốp người đứng gần cửa ra vào, đổi thái độ, xởi lởi rất tuồng:

- Mấy cảnh quay hư này thiệt làm phí thời gian đoàn phim quá. Nào! Chúng ta dựng làm lại thôi…
Tầm tháng sau, tivi phát sóng chương trình NGƯỜI TỐT VIỆC TỐT: “Tiểu thư Trần Hà con gái tổng giám đốc X xinh đẹp, hiền thục, lại có tấm lòng nhân ái đáng quý….”
Cả xóm ai cũng ồ ồ lên mà khen Hà. Có người còn nói với Long, sao Long không đẩy thằng Tí ra để Hà ôm ấp, tặng quà đặng lên tivi cho oai. Long cười méo xệch, dắt Tí đi nhanh về nhà.
- Chị Mến dem canh chua cá bông lau để sau bếp một tô.
Tí nói, trong khi bàn tay đang đánh vật với cây viết chì và cuốn tập trắng.
Long ra sau bếp, giở cái vung inox nhìn tô canh chua ngon lành có miếng tỏi phi đúng điệu bên trên mà nghe cái vị ngọt ngào túa ra đầy khắp lòng dạ.
- Tí! Muốn đọc truyện gì, mai anh với chị Mến đi thuê?

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Cơn gió thoảng

Càng gần ngày sang xứ lạ với số tiền ít ỏi, lòng nó càng hoang mang. Nó quyết định đi mang theo cả niềm hy vọng của mẹ, của anh chị… và cả khát khao của nó. Bạn bè nói: “Sao không ở lại, chọn cho mình một cuộc sống an nhàn, con gái mà…”
Thế nhưng, nó vẫn quyết định ra đi! Cả gia đình đã đặt trọn niềm tin vào nó. Rồi đây, nó sẽ phải một mình vật lộn với những ngổn ngang trong cuộc sống xa nhà. Vừa học vừa làm! Nó sẽ vượt qua! Phải cố gắng vượt qua! Nó không được phép thất bại! Nó sẽ lấy lại những gì người ta đã cướp khỏi tay ba nó! Thế nhưng đến cuối cuộc đời này, ai có thể trả ba lại cho nó… Ai có thể mang ba về cạnh nó, để nó được rút vào lòng ba mà nũng nịu. cho nó có cảm giác bình yên khi ngồi sau tay lái của ba, để nó thấy ấm lòng trong những đêm cùng ba xem đá bóng, để nó thấy hạnh phúc khi ngồi bên mâm cơm cùng ba mẹ…
Giờ đây thì tất cả đã theo ba về một nơi xa xăm vô định nào đó. Mà nó không biết ở đó ba có nhớ nó không, có đợi nó không, có lo khi biết nó sắp một mình đi xa hay không?
Có lẽ cuộc sống luôn là những trò đùa của số phận. Bấy lâu nay nó an phận, lặng lẽ với trái tim hầu như đã đóng băng vì những mệt mỏi, hoài nghi về cuộc sống, bạn bè…Nó rút mình trong vỏ ốc cô đơn, chỉ để tránh cho mình khỏi tổn thương thêm lần nữa! Nó bình yên và bằng lòng với cái vòng xoay cố định: đi làm và về nhà.
Thế rồi…anh xuất hiện! Một đôi kính cận, một nụ cười ấm, một câu nói hóm hỉnh, một cái chau mày… tất cả đều làm nó nhớ. Ngày ngày nó mong được gặp anh, chỉ để nhìn thấy một nụ cười… Nhưng nó biết nó nên dừng lại, nó không nên nghĩ nhiều về anh như thế…! Nó sắp đi xa. Nó vẫn nói: “Thời gian 5 năm quá dài cho một lời hẹn…”. Vậy mà tận sâu thẳm trong trái tim nó khát khao câu nói: “Anh sẽ đợi”! Lại mơ mộng, nó lại nuông chiều bản thân tưởng tưởng đến những phút giây hạnh phúc khi gần anh, để rồi khi trở về thực tại… nó nhận ra bên mình chỉ là chiếc bóng, lặng lẽ, cúi đầu…
Thời gian rồi cũng sẽ qua, rồi nó cũng sẽ ra đi, đến một vùng đất mới, bắt đầu một cuộc sống mới…Dẫu biết rằng thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả, thế nhưng không lúc nào như lúc này, nó ươ´c thời gian trôi thật khẽ, để nó có thể gần mẹ lâu thêm chút nữa! Để trái tim nó khắc hình ảnh anh sâu thêm chút nữa! Để mai đây, ở phương trời xa xôi ấy, nó có chút kỷ niệm để nhớ!
Thế nhưng, tim ơi đừng run nữa. Hãy ngủ ngoan, ngủ ngoan nhé tim ơi. Để nó có thể nhẹ lòng mà ra đi, lưu luyến chỉ làm nặng bước chân người đi, trĩu lòng người ở lại… Nước mắt ơi, mi cũng đừng rơi nữa, để nó có thể tin là mình mạnh mẽ, để nó có thêm dũng khí mà đương đầu với thử thách…
Thời gian sẽ qua nhanh thôi, 5 năm…và nó sẽ trở về. Dầu biết rằng anh sẽ không đợi nó, nhưng nó vẫn ước ao ngày trở về được gặp lại anh, chỉ để nhìn thấy một nụ cười quen, để biết rằng anh đang hạnh phúc. Nó làm thế không phải vì nó cao thượng, mà vì nó biết mình đang ở vị trí nào trong trái tim anh…
Với anh nó chỉ là một con gió nhẹ, khẽ lướt qua, không đủ mạnh để tạo nên ký ức, không đủ mát và dịu êm để tạo nên lưu luyến… chỉ có nó với trái tim chân thành cầu mong anh hạnh phúc.
Và nó sẽ bình yên…bước đi…

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chuyện cũ qua rồi

Xin chào bạn cũ, anh vẫn khỏe chứ?
Em thật sự rất muốn nhắn cho anh vài chữ đơn giản như thế nhưng có lẽ đã quá khó, phải không? Chúng ta đã chẳng còn gặp nhau được rất nhiều tháng rồi. Em đã đẩy anh ra quá xa. Anh nói đúng, một tấm gỗ sau khi đóng đinh, dù có nhổ đinh ra thì vẫn còn in hằn lại vết tích.
Em xin lỗi vì đã run rẩy chối bỏ anh và con người thật của anh. Mãi sau một năm, em mới dám nói những điều này. Em thật sự xin lỗi vì đã thảng thốt, đã bỏ chạy và xa lánh anh. Bây giờ, em mới nhận ra anh đã buồn và tổn thương nhiều thế nào khi em hành động như thế.
Một năm qua, em cứ nghĩ đứa tổn thương, đau khổ, khóc lóc và cố gắng vượt qua chuyện cũ là em. Nhưng có lẽ em đã sai. Người cố gắng để quên đi những dòng status trách móc “tại sao mọi chuyện lại như thế”… phải là anh.
Anh đã như thế nào khi biết về con người thật của mình. Anh có bị bố mẹ phát hiện, liệu đó có phải là lý do mà anh và bố luôn có một sự xa cách, gườm gườm nhau khi chạm mặt? Tại sao em lại ích kỉ đến mức chỉ lo cho cảm xúc của mình mà chẳng mảy may nghĩ cho anh, dù chỉ một lần...
Em nhớ khi chúng ta còn là bạn tốt của nhau. Em nhớ sự chu đáo, sự quan tâm ấm áp và sự lo lắng của anh. Những điều khiến tim em rung động và lỗi nhịp. Chưa có ai gằn giọng với em qua điện thọai khi em chạy xe về tối. Dường như mọi người đều đã quen với chuyện em mạnh mẽ và lì lợm thế nào nên nghĩ chắc chắn em sẽ đảm đương được thôi. Duy chỉ có anh. Em nhớ giọng anh, nhớ cách anh coi em chỉ là một con nhóc yếu đuối và hậu đậu, nhớ cách anh chở em sau xe trong một buổi chiều mưa, nhớ cái trò nghịch phá điện thọai của anh, cài báo thức tự động làm nó ré lên nửa đêm chỉ để nhắc em kiểm tra cửa nẻo. Em thật sự nhớ anh. Nhớ một người từng là bạn và từng là một người anh. Cảm xúc rung động tình yêu có lẽ đã hết. Nhưng những điều ấm áp đó chưa bao giờ phai nhạt trong em.
Có lẽ anh rất giận và rất buồn trước cách cư xử của em. Em đã tưởng tượng có lẽ anh sẽ mím môi, phồng má và cốc đầu em thật đau. Em ước gì anh liếc em sắc lẻm và nói với em những câu trách móc. Em ước gì anh cứ nói cứ mắng chứ đừng im lặng quay lưng với em như vậy.
Giá mà em nghĩ cho nỗi buồn của anh dù chỉ là một phút thôi. Anh ơi! Em thành thật xin lỗi.
Nhưng chắc rằng những lời này, giờ nói ra, đã muộn. Chuyện cũ đã qua, đinh đã đóng vào gỗ, anh giờ ở đâu và làm gì em thật sự không biết và cũng không dám tìm để biết. Nhìn mặt nhau, em sẽ xử sự thế nào đây? Mỉm cười ư? Với tất cả những gì đã nói, với tất cả những gì đã làm. Em không có can đảm nhìn anh và mỉm cười. Ngay cả khi em hất anh đi, anh vẫn bảo vệ em và lo lắng cho cuộc sống của em trong âm thầm, chuyện này mãi về sau em mới hay và khi biết được, lòng em càng ray rứt. Lỗi lầm càng chất cao, sự giằng xé càng mãnh liệt. Khi chuẩn bị chuyển sang năm mới, em cố gắng lấy hết can đảm nhắn tin chúc mừng như một người bạn, cố tỏ ra mọi chuyện vẫn bình thường, hy vọng rồi tình bạn sẽ trở về bình thường.
Anh trả lời tin nhắn, anh cảm ơn và gửi lời chúc lại. Em nhận ra mình trơ tráo đến đáng khinh bỉ. Sao em lại khơi lại chuyện cũ trong anh khi mà anh đã dần quen với cuộc sống mới. Em — một lần nữa — lại ích kỉ chỉ nghĩ đến mong muốn của bản thân — rằng cần có một người bạn như anh, mà quên mất rằng anh chẳng bao giờ muốn nỗi đau buồn vì sự kì thị quay trở lại trong tâm trí.
Chuyện cũ nên để cho nó qua đi đúng không anh?
Em sẽ chẳng dám chạm vào cuộc sống đang dần tốt đẹp của anh dù chỉ là một ít. Em sẽ lén quay đầu bước đi nếu vô tình thấy anh. Đối với em, anh mãi mãi là một người không thể thay thế. Tình yêu đầu tiên, người bạn tốt nhất cả khi bị em đối xử tệ, và là người duy nhất lo cho em khi em đi xe bus.
Chuyện cũ đối với anh hẳn là đã qua. Anh là một người tích cực, phải không? Em sẽ chuộc lỗi với anh bằng cách tôn trọng cuộc sống riêng của anh — cuộc sống không còn có em. Chúc anh luôn vui và hạnh phúc, thật tâm!
Em vẫn nhớ anh nhiều và nhớ cả dòng sms “Ngủ ngon! Giữ ấm!” năm nào…

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Khi yêu thương đủ lớn, mình lại về bên nhau

“Em đi về đây”. Em bước đi và bỏ lại anh ở cái nơi quen thuộc mà hai đứa từng có những kỷ niệm thật vui với nhau. Đó có lẽ là buổi tối cuối cùng hai chúng ta ngồi gần nhau và nghe nhau nói.
Sau hơn ba tháng, không cười với nhau như ngày xưa, không nhìn nhau bằng ánh mắt quen thuộc của ngày xưa, em và anh lại ngồi cạnh nhau và nói cười. Một buổi tối sau cơn mưa lớn tưởng chừng không dứt, cơn mưa bất chợt khiến em nghĩ ông trời chắc không muốn chúng ta gặp nhau nữa.
Bao nặng nề trong lòng vơi bớt đi bằng một nụ cười gặp mặt, em đã không cười tươi như ngày trước.Em đã chọn cách ngồi im và lắng nghe anh nói. Em đã nghĩ anh sẽ nói nhiều hơn thế, nói những điều khác hơn thế, nhưng có lẽ cũng chỉ do suy nghĩ hay một mong chờ vu vơ nào đó của em thôi, hay cũng có thể do cái việc rủ đi dạo bất thình lình của em đã chặn đứng mọi thứ…
Mưa…
Đường về không còn dài, và đã có một con đường ngắn hơn, nhưng em vẫnchọn đi con đường cũ. Hai đứa chỉ im lặng, và lặng thinh, đi thậtnhanh để tránh mưa dùmưa không lớn như mình nghĩ, cũng chỉ rả rích, không đủ làm em ướt áo, không đủ làm tay anh lạnh…
Em nhớ quá những ngày hai đứa cứ dạo dạo hết vòng này đến vòng khác trên con đường đó, dù mưa, dù lạnh, chỉ vì muốn nói với nhau lâu hơn. Còn giờ…Em chỉ nghe tiếng chân bước khô khốc tan vào không gian, chúng ta đi như đang mặc kệ nhau vậy. Em thấy lạnh lắm.
Cũng chẳng còn đưa em đến tận chân cầu thang, để hai đứa làm xàm với nhau rồi hẹn hò đủ thứ chuyện mới chịu chia tay, con đường giờ thực sự ngắn hơn rồi. Về phòng và nhận tin nhắn của anh, lâu lắm rồi mới lại nhận một tin nhắn chúc ngủ ngon, lâu lắm rồi… Nhưng không đáp lại, em lại im lặng.
Em đã đi và không nhìn lại.
Đó là lần thứ hai em quyết định rời bỏ anh. Cả hai lần, sự níu kéo của anhcần sự mạnh mẽ hơn nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Nhưng anh im lặng. Anh đã có một tình yêu mới.
Nhưng mà,anh à,còn một nửa em chưa nói với anh, em vẫn còn thương anh nhiều lắm.
Yêu thương này, em sẽ giữ mãiđến khi nào, em không biết nữa. Liệu nó có lớn lên không, hay sẽ nhạt dần đi vì sự im lặng của em, vì cái vô tình của thời gian? Liệu anh có còn nhớ đến em nữa không, hay sẽ dần quên em.
Nếu những điều đó không xảy ra…
Nếu em không thể hết thương anh… Nếu anh không thể quên được em vì yêu thương vẫn luôn còn đó…
Thì một ngày… khi yêu thương đủ lớn, mình sẽ lại về bên nhau, anh nhé!
Và, anh sẽ được biết một nửa những điều còn lại mà em đã cố giấu.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nhật ký cho người em yêu

Em gọi là nhật ký, nhật ký nhé chứ không phải là thư đâu, bởi lẽ, đây là sự trải lòng của riêng em, em viết cho anh - người em yêu, nhưng sẽ chẳng bao giờ nó tới được tay anh đâu.
Tám tháng bên anh, không nhiều, nhưng đủ để em trải nghiệm hết những cung bậc cảm xúc của một trái tim lần đầu biết rung động. Em thấy mình thật lạ, 24 tuổi, trái tim em vẫn bình yên, bình yên đến mức đám bạn thân phải sốt sắng lo lắng thay cho em, vậy mà em vẫn tỉnh queo. Chúng nó bảo em có vấn đề về tâm lý, bị mắc hội chứng “khó yêu”. Những lúc đó em chỉ cười, vì em biết, tâm lý em hoàn toàn bình thường và một ngày không xa, “nửa kia” của em sẽ xuất hiện.
Ngày đầu tiên bước vào cơ quan, không có gì ấn tượng với em ngoài niềm vui được đi làm của một cô sinh viên mới ra trường . Sếp nói em cứ “bám” lấy anh mà học nghề, em bỡ ngỡ trong môi trường mới, ngại khi thấy anh không nói gì. Suốt tuần đầu anh không dạy gì cho em để em phải ngồi đọc đi đọc lại xấp tài liệu đến hai mắt mở không ra. Em ghét anh. Vậy mà, không hiểu sao, chỉ vài tháng sau khi trở thành đệ tử của anh, trái tim em đã hoàn toàn gục ngã.
Anh chẳng có gì đặc biệt, không đẹp trai hào hoa phong nhã, không giàu có như chàng bạch mã hoàng tử trong mơ của các cô thiếu nữ và em cũng chẳng cần những thứ đó. Em ngưỡng mộ tài năng, ý chí, nghị lực phấn đấu của anh. Sự quan tâm, chỉ dạy tận tình của anh đã làm em xao xuyến. Em thích anh vì anh luôn bảo vệ em trong môi trường mới mà em còn quá ngây ngô. Không biết từ lúc nào em bỗng thấy thích nhìn anh ngồi trầm tư suy nghĩ khi làm việc, thích nhìn vào mắt anh dù sau cái kính cận nhưng em vẫn thấy rất sáng, thích được nói chuyện phiếm cùng anh…
Khoảng cách dần thu hẹp lại. Anh tin tưởng chia sẻ với em những tâm sự mà anh chưa bao giờ kể với ai, những lo lắng trước khi anh đi thi mà chưa thực sự yên tâm về sự chuẩn bị của mình, hay niềm vui khi anh vượt qua kỳ thi quan trọng với kết quả cao nhất… Những lúc như vậy anh không biết là em đã vui và hạnh phúc thế nào đâu. Em tự nhủ, mình sẽ cố gắng là chỗ dựa tốt nhất, là người đầu tiên anh muốn tìm đến khi cần chia sẻ. Có lần anh nhắn tin qua, gọi em là “bé yêu”, đọc xong mà trái tim em muốn nổ tung, em đọc đi đọc lại vẫn chưa đủ, em lưu vào máy để giữ thật lâu khoảnh khắc này. Những lần nói chuyện thú vị của hai anh em đều được em cẩn thận chép lại vào nhật ký của mình. Mặc dù ngồi chung phòng làm việc, chỉ cần em ngước mắt nhìn thẳng là có thể thấy anh, nhưng sao có lúc em vẫn thấy nhớ anh da diết, muốn được ngồi gần anh hơn nữa. Mỗi ngày, trước khi nhắm mắt ngủ, em nghĩ về anh, sáng mở mắt ra, em nhớ tới anh… Em không nghĩ là mình lại yêu anh nhiều đến thế.
“Hạnh phúc vốn mong manh như cỏ, Nên suốt đời ta lạc mất nhau”. Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, giờ đây mình em ngồi gặm nhấm nỗi buồn. Anh ngay đây mà sao xa xôi quá, còn nỗi buồn mỗi ngày lại gần thêm. Bằng sự nhạy cảm của mình, em nhận ra, anh ngày càng xa em hơn. Em thương anh nhiều lắm, nhưng chỉ dám giữ cảm xúc đó cho riêng mình. Em không biết tình cảm của anh đối với em thế nào, nên dù yêu và nhớ anh thật nhiều nhưng em không dám nói với anh, không dám thể hiện ra bên ngoài để cả anh và em đều tự nhiên trong phòng làm việc. Em đã cố kìm nén cảm xúc của mình, làm tròn vai một cô em gái. Đến bây giờ nghĩ lại, em chợt thấy, có khi nào tại tính nhút nhát, cẩn thận đến thái quá của mình mà biết bao cơ hội đã bị em bỏ qua không? Và lần này cũng vậy, biết đâu anh cũng ngại như em, nếu em nói ra tâm sự của mình, thì giờ kết cục có lẽ sẽ khác.
Dường như anh đang để ý người con gái khác.
Đi du lịch, thấy anh luôn bên cạnh người ta, em biết, mình chỉ là bạn.
Nhìn màn hình máy tính của anh, trên cửa sổ chat luôn có tên người ta, em biết, mình chỉ là bạn.
Nhìn lại nhật ký cuộc gọi, hộp thư đến trong điện thoại, vắng tên của anh, em biết, mình chỉ là bạn.
Thấy anh bỗng “lơ” em, chỉ gọi em khi có việc, hay khi anh buồn, muốn chia sẻ, em biết, mình chỉ là bạn.
Anh chẳng lần nào nhớ thực hiện đúng những gì đã hứa với em, em biết, mình chỉ là bạn.
Đọc tâm sự của một bạn nam trên báo viết cho cô bạn thân rằng: “anh không thể chia sẻ với cô ấy những chuyện làm anh bực bội, làm anh buồn phiền, vì anh biết nếu anh buồn, cô ấy cũng buồn, mà anh lại không muốn nhìn thấy cô ấy buồn”.Em tủi thân muốn khócEm biết, mình chỉ là bạn.Em gọi là nhật ký, nhật ký nhé chứ không phải là thư đâu, bởi lẽ, đây là sự trải lòng của riêng em, em viết cho anh - người em yêu, nhưng sẽ chẳng bao giờ nó tới được tay anh đâu.
Tám tháng bên anh, không nhiều, nhưng đủ để em trải nghiệm hết những cung bậc cảm xúc của một trái tim lần đầu biết rung động. Em thấy mình thật lạ, 24 tuổi, trái tim em vẫn bình yên, bình yên đến mức đám bạn thân phải sốt sắng lo lắng thay cho em, vậy mà em vẫn tỉnh queo. Chúng nó bảo em có vấn đề về tâm lý, bị mắc hội chứng “khó yêu”. Những lúc đó em chỉ cười, vì em biết, tâm lý em hoàn toàn bình thường và một ngày không xa, “nửa kia” của em sẽ xuất hiện.
Ngày đầu tiên bước vào cơ quan, không có gì ấn tượng với em ngoài niềm vui được đi làm của một cô sinh viên mới ra trường . Sếp nói em cứ “bám” lấy anh mà học nghề, em bỡ ngỡ trong môi trường mới, ngại khi thấy anh không nói gì. Suốt tuần đầu anh không dạy gì cho em để em phải ngồi đọc đi đọc lại xấp tài liệu đến hai mắt mở không ra. Em ghét anh. Vậy mà, không hiểu sao, chỉ vài tháng sau khi trở thành đệ tử của anh, trái tim em đã hoàn toàn gục ngã.
Anh chẳng có gì đặc biệt, không đẹp trai hào hoa phong nhã, không giàu có như chàng bạch mã hoàng tử trong mơ của các cô thiếu nữ và em cũng chẳng cần những thứ đó. Em ngưỡng mộ tài năng, ý chí, nghị lực phấn đấu của anh. Sự quan tâm, chỉ dạy tận tình của anh đã làm em xao xuyến. Em thích anh vì anh luôn bảo vệ em trong môi trường mới mà em còn quá ngây ngô. Không biết từ lúc nào em bỗng thấy thích nhìn anh ngồi trầm tư suy nghĩ khi làm việc, thích nhìn vào mắt anh dù sau cái kính cận nhưng em vẫn thấy rất sáng, thích được nói chuyện phiếm cùng anh…
Khoảng cách dần thu hẹp lại. Anh tin tưởng chia sẻ với em những tâm sự mà anh chưa bao giờ kể với ai, những lo lắng trước khi anh đi thi mà chưa thực sự yên tâm về sự chuẩn bị của mình, hay niềm vui khi anh vượt qua kỳ thi quan trọng với kết quả cao nhất… Những lúc như vậy anh không biết là em đã vui và hạnh phúc thế nào đâu. Em tự nhủ, mình sẽ cố gắng là chỗ dựa tốt nhất, là người đầu tiên anh muốn tìm đến khi cần chia sẻ. Có lần anh nhắn tin qua, gọi em là “bé yêu”, đọc xong mà trái tim em muốn nổ tung, em đọc đi đọc lại vẫn chưa đủ, em lưu vào máy để giữ thật lâu khoảnh khắc này. Những lần nói chuyện thú vị của hai anh em đều được em cẩn thận chép lại vào nhật ký của mình. Mặc dù ngồi chung phòng làm việc, chỉ cần em ngước mắt nhìn thẳng là có thể thấy anh, nhưng sao có lúc em vẫn thấy nhớ anh da diết, muốn được ngồi gần anh hơn nữa. Mỗi ngày, trước khi nhắm mắt ngủ, em nghĩ về anh, sáng mở mắt ra, em nhớ tới anh… Em không nghĩ là mình lại yêu anh nhiều đến thế.
“Hạnh phúc vốn mong manh như cỏ, Nên suốt đời ta lạc mất nhau”. Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, giờ đây mình em ngồi gặm nhấm nỗi buồn. Anh ngay đây mà sao xa xôi quá, còn nỗi buồn mỗi ngày lại gần thêm. Bằng sự nhạy cảm của mình, em nhận ra, anh ngày càng xa em hơn. Em thương anh nhiều lắm, nhưng chỉ dám giữ cảm xúc đó cho riêng mình. Em không biết tình cảm của anh đối với em thế nào, nên dù yêu và nhớ anh thật nhiều nhưng em không dám nói với anh, không dám thể hiện ra bên ngoài để cả anh và em đều tự nhiên trong phòng làm việc. Em đã cố kìm nén cảm xúc của mình, làm tròn vai một cô em gái. Đến bây giờ nghĩ lại, em chợt thấy, có khi nào tại tính nhút nhát, cẩn thận đến thái quá của mình mà biết bao cơ hội đã bị em bỏ qua không? Và lần này cũng vậy, biết đâu anh cũng ngại như em, nếu em nói ra tâm sự của mình, thì giờ kết cục có lẽ sẽ khác.
Dường như anh đang để ý người con gái khác.
Đi du lịch, thấy anh luôn bên cạnh người ta, em biết, mình chỉ là bạn.
Nhìn màn hình máy tính của anh, trên cửa sổ chat luôn có tên người ta, em biết, mình chỉ là bạn.
Nhìn lại nhật ký cuộc gọi, hộp thư đến trong điện thoại, vắng tên của anh, em biết, mình chỉ là bạn.
Thấy anh bỗng “lơ” em, chỉ gọi em khi có việc, hay khi anh buồn, muốn chia sẻ, em biết, mình chỉ là bạn.
Anh chẳng lần nào nhớ thực hiện đúng những gì đã hứa với em, em biết, mình chỉ là bạn.
Đọc tâm sự của một bạn nam trên báo viết cho cô bạn thân rằng: “anh không thể chia sẻ với cô ấy những chuyện làm anh bực bội, làm anh buồn phiền, vì anh biết nếu anh buồn, cô ấy cũng buồn, mà anh lại không muốn nhìn thấy cô ấy buồn”.Em tủi thân muốn khócEm biết, mình chỉ là bạn.
Đứng nhìn mặt trời mọc một mình, từng con sóng biển Long Hải vẫn xô vào bờ ầm ầm. Chưa bao giờ em thấy buồn và cô đơn đến thế. Em đủ nhạy cảm để nhận ra tất cả, và cho tới giờ, hy vọng em vẫn còn đủ lý trí để tự kéo mình ra khỏi “vũng lầy nhân thế” để về đúng vị trí em gái của mình. Những năm tháng sống tự lập, một mình nơi đất khách quê người đã luyện cho em một “tinh thần thép” và thái độ vô cảm trước những biến cố cuộc đời. Nực cười thay, giờ em phải dùng nó để chiến đấu với chính mình. Anh sẽ chẳng bao giờ biết đâu, những ngày em “đình công” không nói chuyện cùng anh, làm lơ với anh là những ngày em buồn nhất. Mở nick của anh lên không biết bao nhiêu lần trong ngày, muốn nói với anh đôi ba câu, nhưng rồi em chỉ dám đọc lại những lần trò chuyện cũ mà thôi. Em sợ, nếu không “cai nghiện” thói quen tám cùng anh, em sẽ không thể thắng nổi con tim mình, em sẽ suy sụp mất. Anh vẫn vô tình trước những khác lạ của em.
Và em biết, mình chỉ là bạn.
Em đã khóc, khóc thật nhiều. Lần đầu tiên trong đời em rơi nước mắt vì một người con trai. Nhưng cũng từ lúc ấy, sau khi đã khóc cho thỏa nỗi lòng, em thấy tâm tư mình bỗng nhiên bình yên lạ. Từ lúc thầm thương anh, em đã không quan tâm đến những người bạn xung quanh, không để ý tới bất cứ người con trai nào, và từ bây giờ em sẽ thay đổi, tìm niềm vui khác thay vì buồn bã nhớ anh. Em mở danh bạ, lục tìm những cái tên mà đã từ lâu lắm em quên mất họ là bạn của mình, em bắt đầu nhắn tin, send và… mỉm cười.
Dù anh và em có là hai đường thẳng song song, em cũng sẽ vui và hạnh phúc vì được đồng hành bên cạnh anh tới cuối con đường.
Hạnh phúc nhé anh để em mãi an lòng!
Đứng nhìn mặt trời mọc một mình, từng con sóng biển Long Hải vẫn xô vào bờ ầm ầm. Chưa bao giờ em thấy buồn và cô đơn đến thế. Em đủ nhạy cảm để nhận ra tất cả, và cho tới giờ, hy vọng em vẫn còn đủ lý trí để tự kéo mình ra khỏi “vũng lầy nhân thế” để về đúng vị trí em gái của mình. Những năm tháng sống tự lập, một mình nơi đất khách quê người đã luyện cho em một “tinh thần thép” và thái độ vô cảm trước những biến cố cuộc đời. Nực cười thay, giờ em phải dùng nó để chiến đấu với chính mình. Anh sẽ chẳng bao giờ biết đâu, những ngày em “đình công” không nói chuyện cùng anh, làm lơ với anh là những ngày em buồn nhất. Mở nick của anh lên không biết bao nhiêu lần trong ngày, muốn nói với anh đôi ba câu, nhưng rồi em chỉ dám đọc lại những lần trò chuyện cũ mà thôi. Em sợ, nếu không “cai nghiện” thói quen tám cùng anh, em sẽ không thể thắng nổi con tim mình, em sẽ suy sụp mất. Anh vẫn vô tình trước những khác lạ của em.
Và em biết, mình chỉ là bạn.
Em đã khóc, khóc thật nhiều. Lần đầu tiên trong đời em rơi nước mắt vì một người con trai. Nhưng cũng từ lúc ấy, sau khi đã khóc cho thỏa nỗi lòng, em thấy tâm tư mình bỗng nhiên bình yên lạ. Từ lúc thầm thương anh, em đã không quan tâm đến những người bạn xung quanh, không để ý tới bất cứ người con trai nào, và từ bây giờ em sẽ thay đổi, tìm niềm vui khác thay vì buồn bã nhớ anh. Em mở danh bạ, lục tìm những cái tên mà đã từ lâu lắm em quên mất họ là bạn của mình, em bắt đầu nhắn tin, send và… mỉm cười.
Dù anh và em có là hai đường thẳng song song, em cũng sẽ vui và hạnh phúc vì được đồng hành bên cạnh anh tới cuối con đường.
Hạnh phúc nhé anh để em mãi an lòng!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hãy học cách yêu thương của trẻ thơ

Hạnh phúc nào có ở đâu xa nó ở ngay trên nụ cười bọn trẻ!

Khi tôi đang bực bội vì dự án không được ký duyệt, thì cô cháu gái vẫn vui cười dù nó vừa bị mẹ từ chối cho tiền đi mua kem.
 
Khi tôi đang buồn vì một tình yêu vừa rời xa, thì cô cháu gái vẫn tung tăng dẫu em búp bê mà nó yêu quý vừa bị con cún cắn nát...
 
Khi tôi còn đang ngập ngừng bởi một đứa nhỏ có bề ngoài dơ bẩn chìa tay ra xin, thì cô cháu gái đã nhanh tay trao cho cậu bé chiếc bánh của nó...
 
Khi tôi gắt ầm nhà vì mẹ tôi để nhà bừa bộn thì cô cháu gái vẫn tươi cười với bà và tiếp tục ngồi chơi ghép hình trên nền nhà ấy...
 
Hãy học từ trẻ thơ! 1
 
Khi tôi còn đang giận run người vì bạn gái quên buổi hẹn với tôi, thì cô cháu gái đã ngồi vào lòng tôi thủ thỉ “con yêu ba” dẫu tôi vừa quên mua quà cho nó...
 
Khi tôi chỉ cầm chứ không dám đưa lên miệng chiếc bánh bà cụ hàng xóm cặm cụi tự làm mang cho, thì đứa cháu gái không bận tâm, nó ngồi ăn một cách ngon lành trước cái nhìn trìu mến của bà...
 
Khi tôi không sao ngủ được với mùi nước tè mà cháu gái yêu quý dầm ra nhà, thì nó vẫn ôm chặt lấy tôi dẫu tôi vừa từ công trường về với mùi mồ hôi khó ngửi...
 
Khi tôi than phiền vì bọn gia xúc, gia cầm kêu ầm ỹ chạy khắp nhà kiếm ăn, thì đứa cháu gái hồn nhiên chơi cùng với chúng...
 
Người lớn quá phức tạp, người lớn nghĩ quá nhiều… Người lớn luôn rao giảng cho bọn trẻ phải sống thế này, phải sống thế kia nhưng đôi khi chính chúng lại dạy ta những bài học rất đời thường. Có lẽ vậy chúng được gọi là những thiên thần!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Những điều con trai muốn con gái hiểu

Điều đầu tiên và khá quan trọng là luôn đọc hết những gì con trai viết ra. Vì anh khá lười viết nên đã viết thường thì rất muốn em đọc.

2. Luôn dành một sự ngưỡng mộ nhất định vào những thời điểm nhất định.
3. Biết thời điểm nào là thời điểm nhất định.
4. Biết đầy đủ điểm mạnh và yếu của anh. Biết ghi nhận điểm mạnh và biết cách chấp nhận điểm yếu.
5. Không bao giờ phàn nàn nếu anh đột nhiên yêu cầu một điều gì đó đáng phàn nàn. Mọi thứ đều có lý do của nó.
6. Tiếp tục đọc.
7. Khi anh đang đọc báo thì đừng dấn mặt vào hoặc đưa tay ra che tờ báo. Con trai rất ghét bị làm phiền những lúc đang tập trung.
8. Điều tương tự khi anh đang chơi điện tử. Tom Cruise và Nicole Kidman đã ly dị nhau chỉ vì cô ta thường xuyên nhảy ra trước màn hình PS3 của Tom.
9. Khi đang cùng ngồi uống café và nếu anh không để tâm khi nhân viên mang café ra, hãy giúp anh khuấy café. Hành động này được đánh giá rất cao ngay cả trong mắt những cậu con trai ngồi bàn bên cạnh.
10. Nhân tiện, biết anh thích uống thứ gì và gọi hộ đồ uống khi cùng đi quán.
11. Còn nếu không biết thì đừng tỏ ra biết vì về cơ bản con trai ghét kiểu con gái tỏ ra cái gì cũng biết.
12. Cứ đọc tiếp đi vì càng về sau thì càng quan trọng.
13. Hơi ôm nhẹ khi đang đèo nhau bằng xe máy, và đừng làm vậy nếu đang đi ôtô!
14. Nếu anh đang nói về một chủ đề gì đó thì hãy cố gắng lắng nghe. Đừng ngắm đường phố.
15. Tương tự như vậy nếu tự dưng anh bỗng hát vống lên. Cấm chỉ định việc hát đè ngay bài khác vào. Hát cùng với tông nền thì có thể xem xét.
16. Nếu anh có không biết đường thì hãy cố gắng chỉ đường thật nhẹ nhàng chứ đừng có: “Rẽ trái. Rẽ chéo!”. Về cơ bản, con trai ghét phải thực hiện những câu mang tính mệnh lệnh.
17. Cho tay vào túi áo anh. Việc này luôn làm cả hai thấy ấm áp.
18. Mang một tỉ thứ lặt vặt theo người, như là nước rửa tay, sạc điện thoại hay khăn ướt. Con gái cẩn thận luôn được đánh giá cao.
19. Khi bắt đầu có ý định nghe nhạc luôn chia sẻ cho anh một cái tai nghe, và cố gắng chọn những bài cả hai cùng nghe được.
20. Hôn bất chợt.
21. Ôm bất chợt.
22. Nói chung là cứ thể hiện tình cảm bất chợt, đúng lúc và đúng chỗ.
23. Nếu đã mệt khi đọc rồi thì hãy nhớ bây giờ những điều hay ho mới chỉ bắt đầu.
24. Khi đang đi cùng bạn của anh thì đừng tỏ ra hờ hững. Một trong những điều con gái cần biết là con trai đặt việc con gái có thể tham gia với bạn bè mình thành một trong những thứ tối quan trọng. Đừng coi nhẹ nó. Một lần nữa, đừng hờ hững với bạn bè của anh.
25. Cũng đừng nhiếc móc những cô em gái của anh vì hãy nhớ lại đi, chính em cũng có cả mớ các ông anh trai. Chuyện này vốn rất công bằng.
26. Đừng nhìn đồng hồ hoặc xem đồng hồ trong điện thoại khi đang đi cùng nhau. Đừng sử dụng điện thoại quá nhiều khi ở cạnh anh. Điều đó làm anh có cảm tưởng anh không đủ hấp dẫn em.
27. Đừng kể về anh A anh B hoặc anh AB hơn một lần một ngày.
28. Hãy cho anh biết rằng có thể trong mắt em thì cả thế giới không phải chỉ có mình anh, nhưng được yêu anh thì rất tuyệt.
29. Thi thoảng em hãy viết một thứ gì đó ra giấy. Giữ những vật mang đậm tính cá nhân như vậy rất đáng khuyến khích.
30. Chấp nhận người yêu cũ của anh như một phần đã qua. Không khích bác, không chỉ trích, không vẽ đường cho hươu chạy và tuyệt đối không ăn chả ăn nem.
Những điều Con Trai mong muốn ở Con Gái 1

31. Không than phiền về thẩm mĩ ăn mặc của anh.
32. Tương tự với chuyện đầu tóc. 90% con trai từ bé đã bị mẹ càu nhàu về chuyện tóc tai và đã chán ngấy chuyện đó.
33. Không cười khi anh nói những chuyện nghiêm túc và cấm khóc khi anh đang kể chuyện cười.
34. Hãy đọc tiếp nếu con gái biết rằng sự kiên nhẫn được đánh giá cao.
35. Viết hoa chữ Anh khi nhắn tin, viết thư hoặc viết mail.
36. Nhớ được ngày sinh của bố mẹ anh và những người thân trong gia đình.
37. Tặng quà cho anh vào ngày 3/8 nếu nghĩ rằng em xứng đáng được nhận quà vào 8/3.
38. Nắm tay trước mặt một người bạn em mà anh gặp lần đầu.
39. Giới thiệu với tất cả bạn bè em một cách nghiêm túc rằng anh chính là bạn trai của em. Khi nói cấm cười.
40. Đừng bắt anh thực hiện những điều ngoài sức, ví dụ như hái hoa bắt bướm. Con trai chịu được hoa hoét và những vật yểu điệu ở mức độ nhất định.
41. Nấu ăn ít nhất một lần một tuần.
42. Là quần áo không cháy và tương tự với nướng bánh mì.
43. Đừng làm khổ anh nếu anh không thể bơi hoặc ăn hải sản. Là người ai chả có nhược điểm. Thay vì cố gắng ép anh làm điều đó, hãy chọn những điều anh có thể làm tốt.
44. Thật sự lên một kế hoạch sẽ làm gì đó cùng nhau trong năm. Và thực hiện tốt điều đó. Em tốt trong việc lên kế hoạch.
45. Chỉ còn một chút nữa thôi.
46. Đừng đánh thức anh quá sớm bởi anh có lý do cho việc ngủ muộn.
Những điều Con Trai mong muốn ở Con Gái 2
47. Chúc ngày mới tốt lành được đánh giá cao hơn chúc ngủ ngon, đừng hỏi vì sao.
48. Đừng bắt anh phải thâm nhập cùng sở thích với mình, như là một bộ phim Hàn Quốc hay một hội chợ ẩm thực. Anh sẽ tự tìm đến những sở thích của em nếu cho
49. Nắm tay khi trong rạp chiếu phim, nhưng đừng nói chuyện quá nhiều. Xin nhắc lại, con trai ghét bị làm phiền khi đang tập trung.
50. Gọi mẹ của anh là MẸ chứ không phải MẸ ANH.
51. Gấp chăn ga gối đệm nếu đến nhà anh. Mặc dù lười biếng, con trai thích nhìn thấy mọi thứ gọn gàng. Đổ gạt tàn mà không phàn nàn cũng được duyệt vào list những điều đáng yêu của con gái.
52. Đừng hỏi anh có yêu em không mà hãy tự nói em yêu anh rồi anh sẽ biết phải đáp lại như thế nào.
53. Học cách làm lành hoặc cách chấp nhận làm lành. Hai điều đều đáng tôn trọng.
54. Không coi thường những vật kỉ niệm của anh vì mặc dù giữ rất ít những đó đều là những thứ quan trọng. Từ bức thư từ đời nào cho đến đồ chơi xếp hình, từ một đĩa nhạc cũ rích đến một quyển sổ không bao giờ c
chịu mở ra cho em xem!
55. Đừng tỏ ra giống mẹ, kể cả mẹ em hay mẹ anh.
56. Và đừng bảo anh giống bố em!
57. Tránh hỏi những thứ biết sẽ gây ra tổn thương. Sự thật chưa chắc đã quan trọng hơn tình yêu, tất nhiên không có nghĩa tình yêu là dối trá. Hai điều đó khác nhau.
58. Thể hiện tình cảm một cách kín đáo. Khi phát hiện ra anh sẽ ghi nhận điều đó hơn em tưởng.
59. Mạnh mẽ thường trực và tỏ ra yếu đuối đúng lúc. Không có gì là sai nếu em đòi cõng vì mỏi chân khi đang ở biển nhưng đừng đòi hỏi điều đó khi đang ở Vincom!
60. Đừng khóc khi đang có người thứ ba, anh sẽ cảm thấy rất tệ cũng như rất khó an ủi.
61. Và những điều cuối cùng.
62. Thể hiện bao giờ cũng quan trọng hơn lời nói. Vì thế hôn tạm biệt được đánh giá cao hơn nói: Anh về cần thận!
63. Đừng so sánh. Tối kỵ. Muôn đời đây là điều tối kỵ.
64. Không cần phải quá thành thật nhưng đừng đi quá giới hạn. Con gái có một cái vạch để không bước qua và hãy đủ thông minh để nhận ra cái vạch đó bởi nó không phát sáng.
65. Cùng nhìn về một phía. Cả cuộc sống và lý tưởng.
66. Hết. 
ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS