Hãy cảm nhận bằng trái tim, đừng nhìn vào những thứ bên ngoài thô ráp, xù xì. Bạn sẽ nhận được nhiều thứ quý giá. Bởi sẽ chẳng ai mang một bộ mặt lạnh lùng với bạn khi bạn mở cửa trái tim mình để đón nhận. Hãy mỉm cười nhé bạn thân yêu.
***
Nó vươn vai một cách thoải mái và mỉm cười thật tươi. Thế là mấy bài tập cô Oanh giao cho cả lớp đã được nó giải quyết ngon lành. Nhưng nó chợt khựng lại, hình như sáng nay nó có trao đổi với Huy và hắn đã giải quyết một số vấn đề hộ cô bạn thì phải. Hắn trông vậy mà cũng giỏi ra phết đấy chứ. Đồng hồ điểm 12 giờ.
Reng...Reng...Trời ơi! Đã muộn mất rồi, Uyên vội vàng vơ tất cả vào cặp cuống cuồng chạy đến lớp. Hôm nay là tiết chữa bài tập mười lăm phút đầu giờ môn Toán nếu không có nó thì cả lớp biết làm sao đây. Nó chạy như tên bay tới lớp thì đã thấy cô Oanh đang kiểm tra bài tập các bạn. Người đang đứng trên bảng chữa bài tập là Huy. Nó xin phép cô vào lớp...Khi Huy làm trong bài tập cô lên chữa bài, hắn gần như làm đúng tất cả, chỉ có một số lỗi nhỏ như làm bài quá tắt, cần phải làm đúng trình tự một số bước cho các bạn dễ hiểu. Cô bảo cả lớp chữa bài vào vở, tiết học mới bắt đầu. Sao hai tiết toán hôm nay dài thế không biết, trong đầu Uyên đang miên man những suy nghĩ không đâu. Hắn là ai? Sao lại có thể siêu thế không biết.
Không phải vô cớ mà cô bạn nghĩ như vậy. Bởi Huy mới chuyển về lớp một tuần nay, nhìn hắn chẳng giống một tên mọt sách học hành chăm chỉ chút nào, mặt mũi lúc nào thì cũng lạnh lùng khó hiểu. Dù được cô chủ nhiệm xếp cho ngồi cạnh Uyên và kêu Uyên hãy giúp Huy hòa nhập với lớp. Nhưng chẳng mấy khi thấy hai đứa trò chuyện. Mới bắt gặp ánh mắt của Huy, Uyên đã cảm thấy không ưa chút nào. Đầu tóc gì mà vuốt keo chổng ngược, quần áo thì rộng thùng thình, nhìn như dân bụi chứ chẳng giống với học sinh tí nào. Cả lớp còn kháo nhau rằng ngày trước Huy từng học trường chuyên của tỉnh nhưng vì nghịch quá nên mới bị chuyển về đây. Ai cũng nghĩ cậu bạn chơi chứ học hành nỗi gì. Vậy mà hôm qua Huy đã làm cho cả lớp một phen bất ngờ. Và Uyên quyết định phải tìm hiểu sâu hơn nữa về cậu bạn mới được
Đây là thời gian nước rút! Để cô Oanh quyết định sẽ lựa chọn những ai tham gia đội tuyển học sinh giỏi sắp tới. Trong lớp hình như ai cũng cố gắng hẳn lên vì lớp Uyên là lớp chọn của trường mà, còn cô bạn phải cố gắng gấp mười lần ấy chứ. Toán học là niềm yêu thích từ bé của Uyên mà, suốt những năm học cấp một, cấp hai nó đều có mặt trong đội tuyển học sinh giỏi của trường, đường đường nó còn là lớp phó học tập và học khá toán nhất lớp nữa chứ. Thời gian này chỉ thấy Uyên ngồi trong lớp giải bài tập chứ cấm có thấy ra ngoài líu la líu lô với mấy cô bạn như dạo trước nữa .
Đang bê tập bài kiểm tra nộp cho cô giáo cô giáo thì Uyên thấy cô Oanh đang nói gì đó với Huy ở trong phòng chờ giáo viên. Không biết cô nói gì mà chỉ thấy Huy cúi mặt xuống và gật đầu liên tục. Chắc là cô lại nhắc nhở chuyện đầu tóc với học tập đây mà.
Trong lớp Huy không phải là người kém mà hình như cậu bạn không thích thể hiện thì phải,đó là những nhận xét Uyên đưa ra sau một tháng ngồi cạnh Huy. Huy đưa ra nhiều ý kiến nhưng không bao giờ thấy cậu giơ tay phát biểu. Có nhiều bài toán Uyên đang đau đầu suy nghĩ, thế là cậu bạn chỉ chỗ này chỗ kia làm Uyên...như cách nói của đùa của cô bạn là ngộ ra chân lí vậy.
- Qua một số bài kiểm tra mà tôi cho lớp mình làm. Tôi quyết định chọn ra ba bạn để bồi dưỡng cho đội tuyển học sinh giỏi sắp tới. Đó là Uyên, Trang và Huy.
Cả lớp ồ lên kinh ngạc! Mọi ánh mắt đổ dồn về Huy. Uyên và Trang thì khỏi phải bàn rồi nhưng Huy thì là cả một ẩn số. Mọi người thắc mắc sao cô có thể chọn Huy, một cậu bạn bí ẩn trong lớp. Làn sóng phản đối ngầm trong lớp rộ lên. Một số tên con trai ác ý còn nói rằng vì Huy là con cháu của một ông nào đó gửi gắm nên Huy mới được cô quan tâm đến thế. Chứ sức học của cậu bạn cũng chỉ tàng tàng.
Nhưng những buổi học với Huy trong đọi tuyển Toán càng làm Uyên nhận ra, Huy không phải là một cậu bạn khó gần như mọi người nghĩ. Thỉnh thoảng cậu bạn cũng trêu đùa Uyên về cái tật, cứ mỗi lần không giải được bài toán nào là lại lấy tay xoắn tóc khiến tóc mai của cô bạn chẳng cần uốn mà cũng xoăn tít...Dần dần sau những lần hai đứa ngồi tâm sự, Uyên biết được trước đây Huy là một học sinh giỏi, đặc biệt là môn toán, cậu là cây toán nằm trong đội tuyển của một trường chuyên nổi tiếng của thành phố. Nhưng có lẽ vì sự tin tưởng của thầy cô, bạn bè và cha mẹ đặt vào cậu ấy quá nhiều nên sinh ra áp lực. Năm ngoái cậu ấy không đạt giải, dù chẳng ai trách cứ nhưng cậu ấy vẫn luôn bị ám ảnh. Cậu ấy đâm ra chểnh mảng học hành chơi bời với lũ bạn xấu. Thế là năm học này bố mẹ cho cậu ấy chuyển về quê ở với ông bà và học ở một ngôi trường hết sức bình thường.
Có lần Hưng nói có lẽ vì chuyển về quê sống trong môi trường trong lành hơn, không áp lực nên cậu bạn thấy khá hơn rất nhiều. Sau đợt ôn luyện ấy Huy và Uyên càng trở nên thân thiết. Cậu bạn không còn khép kín như xưa mà đã chủ động đi chơi với cả lớp. Bạn bè trong lớp cũng dần thân thiết với Huy hơn.
Ngoài kia những tia nắng vàng óng, lung linh cũng đang nhảy nhót để hòa cùng niềm vui của đôi bạn. Kì thi sắp đến Huy và Uyên hứa sẽ cùng cố gắng để đạt được ước mơ của mình.
Hãy cảm nhận bằng trái tim, đừng nhìn vào những thứ bên ngoài thô ráp, xù xì. Bạn sẽ nhận được nhiều thứ quý giá. Bởi sẽ chẳng ai mang một bộ mặt lạnh lùng với bạn khi bạn mở cửa trái tim mình để đón nhận. Hãy mỉm cười nhé bạn thân yêu.
Tạm thời những ngày hiện tại em vẫn là gái-cô-đơn-rất-ổn. Em vẫn luôn cố gắng để sống một mình thật tốt, sống mạnh mẽ và rắn rỏi. Đời này va đập nhiều, góc cạnh sắc, em cũng phải tự mài dũa bản thân để thích nghi với cuộc sống khi chưa thể biến một mình thành hai mình. Em cứ nhởn nhơ vậy thôi, hiện tại của em vẫn chưa thấy bóng hình anh đâu, người yêu tương lai!
Nhưng có lẽ, những ngày mơ hồ nào đó, trong những lần thả trút nỗi đau, em nhận ra em không thể cố gắng một mình mãi được. Em không sợ cô đơn, nhưng vô cùng sợ cô độc. Cô đơn là thứ có thể chế ngự, có thể học cách làm quen, còn cô độc đáng sợ hơn thế nhiều lần. Là khi bước đi nhưng nhận ra không có ai ở phía trước cổ vũ, chờ đón, quay đầu lại phía sau cũng không có một ai ngước mắt dõi theo. Cô độc là cảm giác muốn bấu víu vào ai đó nhưng chợt nhận ra rằng không có bất cứ một ai cả. Những lúc như thế em lại nghĩ, có anh thì thật tốt, người yêu tương lại ạ!
Em không biết tiêu chuẩn về mẫu bạn gái lý tưởng trong anh là như thế nào. Nhưng tin em đi, làm gì có ai là lý tưởng hay hoàn hảo?
Em cũng chỉ là một cô gái bình thường, biết yêu thương bản thân, yêu thương bè bạn, gia đình, sau này sẽ biết yêu thương cả anh nữa. Như thế có đủ không?
Em cũng chỉ là một cô gái có thể bên cạnh anh, nắm lấy tay anh khi anh cần, cùng anh chia sẻ những thứ liên quan đến cuộc sống của anh, của em, như cách mà em cần anh bên cạnh. Vậy có ổn không?
Em cũng chỉ là một cô gái dành đôi ba phần đặc biệt trong tim mình để trao yêu thương cho anh. Đảm bảo rằng em không yêu anh nhiều nhất, nhưng cũng sẽ không có ai yêu anh hơn em, trừ mẹ anh!
Vậy đấy, em không được trời cho thanh sắc, vốn không phải là một cô gái nổi bật giữa dòng đời. Nhưng em tự tin em là riêng, là duy nhất. Thế nên thay vì ngồi ê a những câu ca cẩm, trách than đời, trách than số phận hẩm hiu, em nghĩ, em sẽ đi tìm anh, người yêu ạ!
Cứ ở yên đấy nhé, và đợi em, cho đến khi em tìm ra anh, mình sẽ yêu nhau!!