RSS

Hãy cảm nhận bằng cả trái tim



Hãy cảm nhận bằng trái tim, đừng nhìn vào những thứ bên ngoài thô ráp, xù xì. Bạn sẽ nhận được nhiều thứ quý giá. Bởi sẽ chẳng ai mang một bộ mặt lạnh lùng với bạn khi bạn mở cửa trái tim mình để đón nhận. Hãy mỉm cười nhé bạn thân yêu.


***

Nó vươn vai một cách thoải mái và mỉm cười thật tươi. Thế là mấy bài tập cô Oanh giao cho cả lớp đã được nó giải quyết ngon lành. Nhưng nó chợt khựng lại, hình như sáng nay nó có trao đổi với Huy và hắn đã giải quyết một số vấn đề hộ cô bạn thì phải. Hắn trông vậy mà cũng giỏi ra phết đấy chứ. Đồng hồ điểm 12 giờ.

Reng...Reng...Trời ơi! Đã muộn mất rồi, Uyên vội vàng vơ tất cả vào cặp cuống cuồng chạy đến lớp. Hôm nay là tiết chữa bài tập mười lăm phút đầu giờ môn Toán nếu không có nó thì cả lớp biết làm sao đây. Nó chạy như tên bay tới lớp thì đã thấy cô Oanh đang kiểm tra bài tập các bạn. Người đang đứng trên bảng chữa bài tập là Huy. Nó xin phép cô vào lớp...Khi Huy làm trong bài tập cô lên chữa bài, hắn gần như làm đúng tất cả, chỉ có một số lỗi nhỏ như làm bài quá tắt, cần phải làm đúng trình tự một số bước cho các bạn dễ hiểu. Cô bảo cả lớp chữa bài vào vở, tiết học mới bắt đầu. Sao hai tiết toán hôm nay dài thế không biết, trong đầu Uyên đang miên man những suy nghĩ không đâu. Hắn là ai? Sao lại có thể siêu thế không biết.





Không phải vô cớ mà cô bạn nghĩ như vậy. Bởi Huy mới chuyển về lớp một tuần nay, nhìn hắn chẳng giống một tên mọt sách học hành chăm chỉ chút nào, mặt mũi lúc nào thì cũng lạnh lùng khó hiểu. Dù được cô chủ nhiệm xếp cho ngồi cạnh Uyên và kêu Uyên hãy giúp Huy hòa nhập với lớp. Nhưng chẳng mấy khi thấy hai đứa trò chuyện. Mới bắt gặp ánh mắt của Huy, Uyên đã cảm thấy không ưa chút nào. Đầu tóc gì mà vuốt keo chổng ngược, quần áo thì rộng thùng thình, nhìn như dân bụi chứ chẳng giống với học sinh tí nào. Cả lớp còn kháo nhau rằng ngày trước Huy từng học trường chuyên của tỉnh nhưng vì nghịch quá nên mới bị chuyển về đây. Ai cũng nghĩ cậu bạn chơi chứ học hành nỗi gì. Vậy mà hôm qua Huy đã làm cho cả lớp một phen bất ngờ. Và Uyên quyết định phải tìm hiểu sâu hơn nữa về cậu bạn mới được

Đây là thời gian nước rút! Để cô Oanh quyết định sẽ lựa chọn những ai tham gia đội tuyển học sinh giỏi sắp tới. Trong lớp hình như ai cũng cố gắng hẳn lên vì lớp Uyên là lớp chọn của trường mà, còn cô bạn phải cố gắng gấp mười lần ấy chứ. Toán học là niềm yêu thích từ bé của Uyên mà, suốt những năm học cấp một, cấp hai nó đều có mặt trong đội tuyển học sinh giỏi của trường, đường đường nó còn là lớp phó học tập và học khá toán nhất lớp nữa chứ. Thời gian này chỉ thấy Uyên ngồi trong lớp giải bài tập chứ cấm có thấy ra ngoài líu la líu lô với mấy cô bạn như dạo trước nữa .

Đang bê tập bài kiểm tra nộp cho cô giáo cô giáo thì Uyên thấy cô Oanh đang nói gì đó với Huy ở trong phòng chờ giáo viên. Không biết cô nói gì mà chỉ thấy Huy cúi mặt xuống và gật đầu liên tục. Chắc là cô lại nhắc nhở chuyện đầu tóc với học tập đây mà.

Trong lớp Huy không phải là người kém mà hình như cậu bạn không thích thể hiện thì phải,đó là những nhận xét Uyên đưa ra sau một tháng ngồi cạnh Huy. Huy đưa ra nhiều ý kiến nhưng không bao giờ thấy cậu giơ tay phát biểu. Có nhiều bài toán Uyên đang đau đầu suy nghĩ, thế là cậu bạn chỉ chỗ này chỗ kia làm Uyên...như cách nói của đùa của cô bạn là ngộ ra chân lí vậy.

- Qua một số bài kiểm tra mà tôi cho lớp mình làm. Tôi quyết định chọn ra ba bạn để bồi dưỡng cho đội tuyển học sinh giỏi sắp tới. Đó là Uyên, Trang và Huy.

Cả lớp ồ lên kinh ngạc! Mọi ánh mắt đổ dồn về Huy. Uyên và Trang thì khỏi phải bàn rồi nhưng Huy thì là cả một ẩn số. Mọi người thắc mắc sao cô có thể chọn Huy, một cậu bạn bí ẩn trong lớp. Làn sóng phản đối ngầm trong lớp rộ lên. Một số tên con trai ác ý còn nói rằng vì Huy là con cháu của một ông nào đó gửi gắm nên Huy mới được cô quan tâm đến thế. Chứ sức học của cậu bạn cũng chỉ tàng tàng.





Nhưng những buổi học với Huy trong đọi tuyển Toán càng làm Uyên nhận ra, Huy không phải là một cậu bạn khó gần như mọi người nghĩ. Thỉnh thoảng cậu bạn cũng trêu đùa Uyên về cái tật, cứ mỗi lần không giải được bài toán nào là lại lấy tay xoắn tóc khiến tóc mai của cô bạn chẳng cần uốn mà cũng xoăn tít...Dần dần sau những lần hai đứa ngồi tâm sự, Uyên biết được trước đây Huy là một học sinh giỏi, đặc biệt là môn toán, cậu là cây toán nằm trong đội tuyển của một trường chuyên nổi tiếng của thành phố. Nhưng có lẽ vì sự tin tưởng của thầy cô, bạn bè và cha mẹ đặt vào cậu ấy quá nhiều nên sinh ra áp lực. Năm ngoái cậu ấy không đạt giải, dù chẳng ai trách cứ nhưng cậu ấy vẫn luôn bị ám ảnh. Cậu ấy đâm ra chểnh mảng học hành chơi bời với lũ bạn xấu. Thế là năm học này bố mẹ cho cậu ấy chuyển về quê ở với ông bà và học ở một ngôi trường hết sức bình thường.

Có lần Hưng nói có lẽ vì chuyển về quê sống trong môi trường trong lành hơn, không áp lực nên cậu bạn thấy khá hơn rất nhiều. Sau đợt ôn luyện ấy Huy và Uyên càng trở nên thân thiết. Cậu bạn không còn khép kín như xưa mà đã chủ động đi chơi với cả lớp. Bạn bè trong lớp cũng dần thân thiết với Huy hơn.

Ngoài kia những tia nắng vàng óng, lung linh cũng đang nhảy nhót để hòa cùng niềm vui của đôi bạn. Kì thi sắp đến Huy và Uyên hứa sẽ cùng cố gắng để đạt được ước mơ của mình.

Hãy cảm nhận bằng trái tim, đừng nhìn vào những thứ bên ngoài thô ráp, xù xì. Bạn sẽ nhận được nhiều thứ quý giá. Bởi sẽ chẳng ai mang một bộ mặt lạnh lùng với bạn khi bạn mở cửa trái tim mình để đón nhận. Hãy mỉm cười nhé bạn thân yêu.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Em sẽ tìm ra anh, người yêu ạ!

Những lúc như thế em lại nghĩ, có anh thì thật tốt, người yêu tương lai ạ!

Tạm thời những ngày quá khứ của em không quá ám buồn, cũng có đôi mảnh tình vương, nhưng những gì đã qua thì mãi mãi thuộc về quá khứ, em đóng khung kỉ niệm treo như treo những bức ảnh mà em thích, đôi lần mang ra ngắm nghía, cũng một vài lần thử khoe với vài người. Chỉ là quá khứ, quá khứ không anh, nên anh đừng bận tâm nhé, người yêu tương lai!

Tạm thời những ngày hiện tại em vẫn là gái-cô-đơn-rất-ổn. Em vẫn luôn cố gắng để sống một mình thật tốt, sống mạnh mẽ và rắn rỏi. Đời này va đập nhiều, góc cạnh sắc, em cũng phải tự mài dũa bản thân để thích nghi với cuộc sống khi chưa thể biến một mình thành hai mình. Em cứ nhởn nhơ vậy thôi, hiện tại của em vẫn chưa thấy bóng hình anh đâu, người yêu tương lai!

Nhưng có lẽ, những ngày mơ hồ nào đó, trong những lần thả trút nỗi đau, em nhận ra em không thể cố gắng một mình mãi được. Em không sợ cô đơn, nhưng vô cùng sợ cô độc. Cô đơn là thứ có thể chế ngự, có thể học cách làm quen, còn cô độc đáng sợ hơn thế nhiều lần. Là khi bước đi nhưng nhận ra không có ai ở phía trước cổ vũ, chờ đón, quay đầu lại phía sau cũng không có một ai ngước mắt dõi theo. Cô độc là cảm giác muốn bấu víu vào ai đó nhưng chợt nhận ra rằng không có bất cứ một ai cả. Những lúc như thế em lại nghĩ, có anh thì thật tốt, người yêu tương lại ạ!
 
Em sẽ tìm ra anh, người yêu ạ! 1

Em không biết tiêu chuẩn về mẫu bạn gái lý tưởng trong anh là như thế nào. Nhưng tin em đi, làm gì có ai là lý tưởng hay hoàn hảo?

Em cũng chỉ là một cô gái bình thường, biết yêu thương bản thân, yêu thương bè bạn, gia đình, sau này sẽ biết yêu thương cả anh nữa. Như thế có đủ không?

Em cũng chỉ là một cô gái có thể bên cạnh anh, nắm lấy tay anh khi anh cần, cùng anh chia sẻ những thứ liên quan đến cuộc sống của anh, của em, như cách mà em cần anh bên cạnh. Vậy có ổn không?

Em cũng chỉ là một cô gái dành đôi ba phần đặc biệt trong tim mình để trao yêu thương cho anh. Đảm bảo rằng em không yêu anh nhiều nhất, nhưng cũng sẽ không có ai yêu anh hơn em, trừ mẹ anh!

Vậy đấy, em không được trời cho thanh sắc, vốn không phải là một cô gái nổi bật giữa dòng đời. Nhưng em tự tin em là riêng, là duy nhất. Thế nên thay vì ngồi ê a những câu ca cẩm, trách than đời, trách than số phận hẩm hiu, em nghĩ, em sẽ đi tìm anh, người yêu ạ!

Cứ ở yên đấy nhé, và đợi em, cho đến khi em tìm ra anh, mình sẽ yêu nhau!!
ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Em đợi anh về



Em sống bằng tình yêu anh nuôi dưỡng, bằng những cuộc điện thoại dài mỗi đêm khuya lạnh. Anh có lạnh, có nhớ em nhiều không? Mỗi ngày nếu anh biết em mong anh thế nào, anh sẽ chẳng thể nên bỏ em trong sự chờ đợi mỏi mòn của năm dài. Tiếng kéo chăn sột soạt. Ánh sáng còn ở đôi mắt nhìn màu đêm. Mắt nhìn bức hình lớn của chúng mình, lòng em nhủ thầm: “Em sẽ đợi anh về…”


***

Nơi này mang hơi thở của anh. Quanh em đâu cũng thấy những xao động rung rinh màu nắng. Ngày mới bắt đầu từ lâu. Em chẳng thể ủ ấm trong chăn để càng nhớ anh hơn. Cuộc hành trình bắt đầu khi nắng lên hay mưa đổ, hoặc bão tuyết rơi hết mùa lạnh quên mệt mỏi, em vẫn sẽ thực hiện nó. Em vẫn đi tìm cảm giác bên anh mỗi đêm, sẽ mải miết kiếm tìm đến khi cái lạnh mùa đông này làm tim em tan chảy. Lạnh làm sao để tan chảy được trái tim? Có nghĩa là em chẳng quên anh được.

Tự mình leo lên đỉnh núi tuyết trong tưởng tượng, em nhìn về nơi cao nhất, giá lạnh nhất và cũng là nơi cùng cực của sự cô đơn. Những đôi trẻ đang nặn hình người tuyết. Họ yêu nhau. Và người tuyết cũng yêu nhau. Giữa biển sương mù đục của vùng lạnh giá, em gọi tên anh chẳng thấy đâu. Tỉnh giấc quanh em không phải anh nhưng còn lời hứa hẹn...

Tháng cuối đông, lá trút đầy góc phố vắng. Nỗi khao thèm một cái ôm vỗ về của ký ức trong em càng lớn bao nhiêu thì nghịch lý không quá ư lạ lùng kia vẫn những luồng gió tấp sau bờ vai gầy đang run rẩy. Mỗi lúc như thế, thật sự em cần một ai đó ở bên.





Phố vẫn nhộn nhịp những cặp tình nhân qua lại. Có lúc em tưởng chừng mình không còn đủ sức kiên nhẫn để đợi chờ. Em cứ miên man trong những ý nghĩ cay nghiệt nhất. Có phải anh đang ôm hôn vụng trộm một cô gái giữa giờ nghỉ ăn trưa? Hay mỗi tối anh nhìn một đôi mắt nhung huyền hoặc đã làm đủ các tư thế tình dục với một ai đó? Thoáng nghĩ đến sự phản bội ấy, em ấm ức, nước mắt lại rơi. Em pha vội tách cafe nóng, tìm vội một bản nhạc sầu lòng như tự xoa dịu hoặc an ủi lòng mình thôi nổi sóng. Mình sẽ còn xa nhau bao lâu nữa hả anh?

Em đang nhớ lại ngày mình yêu nhau. Ba ngày đủ bắt kịp tình cảm để chuyện tình cứ kéo dài mãi đến bây giờ, đến tận cả mai sau nữa khi anh trở về.

Ngày thứ nhất, mình chỉ hứa hẹn cùng nhau đi dạo phố. Em chỉ tò mò muốn xem sự đổi khác của một người bạn cũ đã lâu chưa gặp. Anh đã chọn phố đông người, đã viện lý do sợ em lạc để nắm tay em. Bất ngờ trước sự quan tâm vội vã, em đã bàn tay anh nắm chặt lấy tay em. Suốt buổi tối đầu tiên ấy, chúng ta đã trò chuyện thật vui vẻ.

Đêm đến cũng thật nhanh, vì chúng ta đã dành trọn buổi tối bên nhau đấy thôi.

2h sáng, em vẫn thức online. Có lẽ chỉ là cái cớ để anh bung bật cảm xúc ra từ đó. Điện thoại rung ì ì giữa sự tĩnh lặng của đêm khuya.

- Đồ ngốc, anh nghĩ em phải ngủ ngay lúc anh đưa em về chứ?

- Hóa ra là anh canh chừng và kiểm soát cả giấc ngủ của em đấy ư? Ai cho anh cái quyền đó thế nhỉ? Gọi giờ này chỉ để nhắc nhở em đi ngủ sao? Em sẽ gác máy và đi ngủ luôn. Chúc ngủ ngon.
Em nói nhanh như bắn ra phát súng liên thanh rồi tắt máy. Em nín lặng đợi chờ cơn thịnh nộ vì thói quen bất lịch sự ấy. “Hình như anh giận hoặc muốn mình biến mất thật”. Nghĩ vậy, em nhấn số gọi lại, giọng thỏ thẻ:

- Giận em hả?

- Một chút…

- Thế còn nhiều chút anh dành làm gì?

- Bí mật. Thôi, ngủ đi. Anh gác máy. Chúc em ngủ ngon, đồ ngốc!

Anh “tua” nhanh một dòng tin ngắn như sợ em tắt máy đi ngủ: “Phần nhiều anh nhớ em. Mai mình lại gặp nhau nữa nhé!”

Ngày thứ hai, chúng ta không hẹn hò. Em hoãn lại chuyện này vì thói quen cần phải chạy bộ. Anh không ngại đường xa, chạy xe sang chỗ em như “giám sát”.

- Bé cho anh theo chạy bộ với. Anh muốn có sức khỏe tốt hơn thôi. Không có ý đồ gì đâu nhé!

- Sao anh không chạy một mình mà qua đây làm gì?

- Bên anh đường phố chật hẹp, đâu có không gian cho anh chạy chứ?

Buổi đầu không chạy mà đi bộ vì em lo anh mệt. Một quãng ngắn anh lại xin dừng lại nghỉ chân. Em tin một phần là cái cớ để chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau hơn.

Cây cầu nhiều bóng cây lớn che khuất tạo ra nhiều khoảng tối. Anh và em chọn nơi sáng đèn nhất, nhìn theo sự ồn ào của thành phố. Một cái ôm chặt từ phía sau bất ngờ khiến em không còn kịp phản ứng. Ngụy biện cho cảm xúc ấy là sự run rẩy từ cơ thể biết nói “anh ấy đang cảm thấy lạnh”. Em quay lại nhìn anh cười thật hiền. Điều gì đó khiến câu chuyện thành ra ngưng bặt. Vòng tay ấy vẫn ôm chặt em khi đôi tay gầy guộc cũng bắt đầu khẽ run đặt trên ngực anh. Nụ hôn làm tan cái lạnh của mùa đông. Chẳng ai nói gì nhưng cũng hiểu “anh thích em” và “em cũng vậy”.

Ngày thứ ba, cũng là ngày thử thách quyết định để đeo vào hai con người này một mối quan hệ yêu đương thực sự. Anh đợi em dưới một buổi tối gió lạnh tăng cường. Dễ hẳn đến một giờ đồng hồ nếu em nhớ đúng. Ngày em thấy mệt sau nhiều đêm thức thông đêm vì công việc. Em thèm một giấc ngủ hơn cảm giác vui vẻ bên ngoài cùng ai đó. Cũng buổi tối ngày đó, em ngủ ngon lành trong vòng tay của anh.
Khi bên em, anh đã nói em là cô bé ngốc nghếch nhất trần đời này.

- Anh không có thói quen gặp gỡ một cô bé ngốc như em đâu. Nhưng có lẽ em cần một kẻ biết nói chuyện làm em vui, biết rèn luyện thể lực để có sức khỏe chăm sóc cho em và biết kiềm chế ham muốn khi bên em.

Nước mắt rơi khi ký ức len lỏi trở về những ngày xa cách.


***

Sự lạnh lẽo của đêm không khi nào quên nhắc em nhớ anh cả. Cảm xúc ùa về như vẫn nguyên vẹn phút chia tay, khi em tiễn chân anh ra sân bay một buổi chiều Chủ Nhật tháng Chín, dưới bầu trời nước Nam ngập tràn nắng thu dìu dịu. Em cười trong nắng. Anh quay vội đi sợ sự giả dối trên nụ cười ấy chớm tắt.

- Em dám cá là anh đã bắt đầu nhớ em...

Bất ngờ vì giọng nói thân thuộc, anh giật mình quay lại.

Cô gái đứng trước mặt anh đang ném cho anh một ánh mắt màu trong đen, pha trộn giữa sự cứng rắn và mềm yếu.

- Lần cuối cùng anh hôn em là từ khi nào ấy nhỉ?

- Tròn một phút anh yêu à.

- Một thiên niên kỷ…

Anh ôm lấy em và ghì sát vào mình. Đó là chuyện của một năm rồi.

Và một mùa đông qua, mình chưa tìm thấy nhau trong cái ôm hôn gần gũi như thế!


***

Em vẫn sống ở khu phố nhộn nhịp ấy một mình. Lúc trước cũng có đôi lần em muốn biến mất khỏi đây vì nơi này đáng lý phải là cuộc sống của hai ta như thuở trước. Em đã thuyết phục mình ở lại đợi anh, đợi anh và đợi anh thêm nữa. Chắc anh cũng đoán ra nếu ở một nơi bình yên thiếu sự ồn ào và công việc, em sẽ chẳng thể tồn tại và tiếp tục đợi chờ được hơn nữa.





Em vừa tan sở. Gió ngoài trời lạnh thấu buốt môi em. Đến ổ khóa của căn nhà này cũng giá lạnh. Tay chạm nhẹ, em đang xoáy vòng chiếc khóa cũ rích, hình như cũng han rỉ sao cho thật êm. Em đã lẻn vào căn nhà như một tên trộm quen lối. Em thấy thích thú hơn khi gọi mình là "trộm". Thực là em đang tự khen ngợi sự nhẹ nhàng của bản thân đã rèn được khi xa anh hay chính em vẫn mộng mị nghĩ anh đã trở lại căn nhà này, lặng lẽ, bí mật để gây bất ngờ cho em chăng?

Căn phòng này đã không khép cửa từ lúc anh đi. Anh không biết em đã nhiều lần sợ hãi nếu phải bước vào đó một mình. Em làm quen mỗi ngày một chút, cửa mở đồng nghĩa với việc căn phòng trống hoác. Và căn phòng trống hoác vẫn để dành chỗ đợi anh.

Em sống bằng tình yêu anh nuôi dưỡng, bằng những cuộc điện thoại dài mỗi đêm khuya lạnh. Anh có lạnh, có nhớ em nhiều không? Mỗi ngày nếu anh biết em mong anh thế nào, anh sẽ chẳng thể nên bỏ em trong sự chờ đợi mỏi mòn của năm dài.

Tiếng kéo chăn sột soạt. Ánh sáng còn ở đôi mắt nhìn màu đêm. Mắt nhìn bức hình lớn của chúng mình, lòng em nhủ thầm: “Em sẽ đợi anh về…”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Yêu nên từ bỏ...!

Em! Người con gái tôi đã yêu thật nhiều. Trước đây, bây giờ và cả sau này tôi vẫn sẽ yêu em. Nhưng từ bây giờ về sau, tôi sẽ không còn bên em nữa.

Em! Chúng ta đã chia tay nhau từ khi nào nhỉ? Tôi chẳng nhớ rõ một mốc thời gian bởi dường như xa nhau nhưng lòng tôi vẫn nhớ, vẫn yêu như khi ở bên nhau. Tình yêu của chúng ta đã trãi qua bao thăng trầm, sóng gió, hạnh phúc và khổ đau. Đã bao lần em nói chia tay là bấy nhiêu lần tôi níu kéo.

Cô gái của tôi, em đã bao lần hỏi tôi yêu em vì điều gì khi em chẳng có điểm gì nổi bật, hấp dẫn và chúng ta quá khác biệt về tính cách, ngoại hình, sở thích, công việc… Tôi chưa bao giờ khiến em hài lòng vì câu trả lời của mình. Bởi vì, tôi cũng chẳng biết tại sao lại yêu em- người con gái chẳng có nét tương đồng nào với cô gái trong mơ mà tôi từng vẽ ra cho mình.


Nhưng tôi luôn biết rằng, bên em tôi cảm nhận được hạnh phúc. Khi có em bên cạnh, tôi luôn thoải mái và vui vẻ. Và quan trọng hơn hết, tôi được là chính tôi, chẳng phải che dấu hay tạo vỏ bọc cho mình.

Em có biết, ở bên em thực sự rất bình yên! Những câu chuyện em kể chẳng có đầu có cuối vẫn hấp dẫn tôi. Nhìn thấy nụ cười của em khiến bao mệt mỏi, phiền muộn của tôi như tan biến. Tôi đã không cảnh giác khi để em bước vào cái thế giới vốn bình lặng đến nhàm chán của mình và em đã quậy tung nó lên. Em khiến tôi cảm nhận được rõ ràng hơn những khoảnh khắc hạnh phúc bình dị mà cuộc sống mang lại, khiến tôi trân trọng hơn những thứ mà xưa nay vẫn coi thường… Mỗi khi em đến, mọi thứ xung quanh tôi chẳng còn sự quy củ vốn có, suy nghĩ của tôi bị xáo trộn không thương tiếc. Là em đấy, cô gái!

Tôi yêu cách em nói chuyện, yêu nụ cười với đôi mắt tỏa nắng của em, yêu cái dáng dấp nhỏ bé, tung tăng trên đường khi hai đứa đi dạo cùng nhau, yêu cách em thể hiện những yêu thương hay đưa ra yêu cầu cho tôi; yêu cả những biệt danh ngộ nghĩnh mà chỉ có em mới nghĩ ra … Mỗi một khoảnh khắc tôi đều cảm nhận được tình yêu của mình dành cho em lớn như thế nào!

Em! Tôi yêu sự mạnh mẽ và lòng tự trọng cao gấp nhiều lần chiều cao khiêm tốn của em, yêu cách em quan tâm và chia sẻ cùng người khác. Và cả khi em thể hiện sự đanh đá, thậm chí uy hiếp những cô bạn cùng phòng của em cũng khiến tôi thấy vô cùng thích thú. Vì sao em lại có nhiều sức lực để “gây chiến” vậy nhỉ. Tôi đấy, đôi khi giận em chẳng biết nhường nhịn, tính cách trẻ con thật phiền nhưng hơn ai hết tôi hiểu rằng những gì em làm luôn chỉ muốn tốt cho những người xung quanh chứ không hề có ác ý.

Người ta bảo. tình yêu là thứ tình cảm mà ta khó kiểm soát nhất. Thậm chí chẳng thể kiểm soát. Đôi khi lý trí chỉ có thể đứng nhìn để tình yêu dẫn lối. Tôi đã lạc vào thế giới của em với một tình yêu thật lớn!




Tôi yêu cách em nhìn tôi, yêu cách em thể hiện sự chiếm hữu, yêu cách em quay người bỏ đi khi giận dỗi, yêu cách em chăm chút cho các món ăn khi em nấu cho tôi. Và từ bao giờ, tôi yêu luôn cả những ai em yêu quý và trân trọng. Em là cô gái đã dạy tôi bài học về tình yêu thương vô điều kiện, dạy tôi cách vượt qua những áp lực cuộc sống một cách vui vẻ và đơn giản đến thế nào! Em không cao nhưng lại có sức hút vô cùng lớn, luôn khiến tôi muốn che chở, bao bọc. Tôi đã muốn cả cuộc đời này được cúi nhìn em trìu mến, được cõng em trên lưng, nắm tay em đi đến tận cùng.

Một gia đình- Nơi đó có em sẽ hạnh phúc biết bao!

Nhưng nếu trái đất này chỉ có tôi và em thì mọi chuyện sẽ đơn giản và tuyệt vời biết bao. Chỉ là, thế giới có quá nhiều mối bận tâm, có quá nhiều người chi phối ta. Đứng giữa sự lựa chọn, tôi đã chọn từ bỏ.

Em! Anh đã nhiều lần phải lựa chọn, đã nhiều lần chạy đến bên em. Nhưng thực tại vẫn kéo anh xa em. Thế giới của anh đã được mặc định không có sự chiếm hữu của em. Anh đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để bảo vệ em và tình yêu của chúng ta. Chỉ là, giờ anh đã kiệt sức. Một người đàn ông không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu thật quá vô dụng phải không em? Anh vô dụng và kém cỏi như vậy đấy. Nếu cứ mãi cố chấp chạy về phía em thì anh chắc rằng cả anh, cả những người xung quanh anh đều sẽ tổn thương. Và hơn tất cả, anh sợ rằng em của anh sẽ là người hứng chịu tổn thương nặng nề nhất.

Anh chọn cách từ bỏ!

Chắc em buồn và giận tôi lắm. Tôi đã cư xử như một kẻ tồi tệ, trốn tránh, im lặng, là sự phản bội – Em đã nói rằng, đó chẳng phải cách cư xử của một người đàn ông thực sự.




Tôi biết, em đau lắm. Khi nỗi đau chạm đến tận cùng thì em hãy mạnh mẽ và kiên cường để bước tiếp nhé. Hãy xếp tôi vào kho kỷ niệm của em và khóa chặt cửa lại và gạt đi những giọt nước mắt.

Hãy mỉm cười và đừng quay đầu lại, cô gái của tôi nhé!

Tôi sẽ vấn dõi theo em và yêu em- Cô gái của cuộc đời tôi!


ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Em phải làm sao

Hôm nay lại một ngày trôi qua, em lại vắng tiếng anh, cuộc sống dường như mất hẳng đi tiếng cười, em đi làm lòng cũng buồn hơn, ít cười nói hơn, em lại càng nhớ anh nhiều hơn… một ngày dường như với em quá dài anh ơi. Anh về bên gia đình có lẽ đã quên em rùi, người ta noi cũng đúng dù người đàn ông đi đâu đi chăng nữa thì gia đình vẫn là nơi bình yên nhất của họ, và có lẽ anh đã về nơi bình yên ấy và đã quên em. Mâu thuẩn của đôi vợ chồng nào rồi cũng sẽ có hướng giải quyết, rồi cũng sẽ êm đềm, chỉ có người thứ ba mới gánh chịu nỗi buồn ấy đến ngần sau này. Em đau, đau nhiều lắm. 



Anh người thứ hai đã làm em bận tâm đến thế, người thứ hai em yêu nhiều đến thế, tình yêu đơn giản chỉ là những cái chia sẻ, những tâm sự lúc buồn vui, những lời nói yêu thương rất xa vời, tình yêu với em chỉ đơn giản là vậy, tình yêu với em không gắn liền với vật chất, có lẽ rồi em cũng se không thể giữ được anh, bởi vì em so với vợ anh thi em quá thua xa, em biết rằng anh cũng sẽ không bao giờ bỏ một cô vợ có nền tản kinh tế gia đình ổn đến thế… em không trách và em cũng không có quyền trách anh, bởi vì trước khi bắt đầu mọi việc em đã đoán trước được kết quả của ngày mai như thế nào… đối với em có lẽ giờ buồn là điều vô dụng nhất. Em đã tự nhủ với lòng mình, không nên buồn, mà hãy tin vào duyên số, hãy tin vào ngày mai, hôm nay có một người làm em buồn thì ngày mai sẽ co hai người làm em vui, cứ suy nghĩ thế cho lòng mình nhẹ nhõm, và cố vượt qua nỗi buồn. Anh cũng đã có nói với em, ai tốt với mình thì mình tốt lại với người ấy, ai yêu mình thì mình sẽ yêu lại. Hôm nay em sẽ làm theo lời nói của anh… anh quên em thì em sẽ quên anh …thế thôi !! nhưng em vẫn không làm được điều ấy, giờ em phai làm sao bây giờ, làm sao để nỗi buồn không vương lên khoé mắt, để nụ cười ngày nào quay về bên em

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ngày mai liệu em có bình yên

Ai cũng nghĩ rằng trên đời này cuộc sống của Thảo Nguyên thật hạnh phúc. Cô học giỏi, xinh xắn, cao ráo. Gia đình đầy đủ, bề thế. Bố là giáo sư toán học, mẹ là giảng viên thanh nhạc. Họ chỉ có mình cô, luôn yêu thương, quan tâm và chiều chuộng cô như một cô công chúa nhỏ. Cô biết cô được cha mẹ rất kỳ vọng. Và cô chưa bao giờ làm cho cha mẹ thất vọng vì mình. Cuộc sống của cô tựa như một dòng sông êm ả, nhẹ nhàng và luôn trong mát.

Nhưng tất cả đã vỡ vụn vào một ngày, khi cô vừa tròn 18 tuổi. Vào ngày sinh nhật của cô, một bữa tiệc ấm cúng với những người bạn thân thiết. Ngay khi ánh mắt của cô nhìn thấy Ngọc Oanh, cô bạn thân suốt 18 năm qua thì trong lòng cô đã dấy lên một cảm giác rạo rực, tim đập nhanh hơn mức bình thường, cảm giác không thể kiểm soát nổi cơ thể mình.

Hôm nay Ngọc Oanh đẹp quá. Cô bé mặc một chiếc váy trắng tinh, trang điểm nhẹ nhàng. Nụ cười xinh ngất ngây. Khi Oanh vô tình chạm vào tay cô, một luồng không khí chạy dọc sống lưng. Cảm giác muốn được đụng chạm, muốn được chung đụng xác thịt với Oanh khiến cô rùng mình. Cảm giác muốn được chở che trỗi dậy. Nguyên mơ hồ hình dung ra những gì mà mình chưa bao giờ nghĩ đến.

Những ngày sau đó, Cô sống với sự dằn vặt. Cô tránh mặc Ngọc Oanh mọi lúc mọi nơi. Suy nghĩ khờ khạo rằng nếu không gặp Oanh, mọi cảm xúc bất trị trong lòng mình sẽ dịu đi, cô sẽ trở lại như xưa. Cô lên mạng tìm đọc để hiểu rõ thông tin về những cảm xúc lạ đang dậy sóng làm cô khổ sở lâu nay. Không thể chịu đựng hơn được nữa. Cô đến gặp bác sĩ tâm lý. Sau những chuẩn đoán lâm sàng, những bài vận động trị liệu, những buổi nói chuyện, những bài test cảm xúc. Cô thẫn thờ khuỵu xuống khi vị bác sĩ thông báo: “ Cô là một lesbian bán bẩm sinh”.

Như sụp đổ, cô khóc, khóc như mưa như gió. Cô nghĩ đến mẹ, đến cha, nghĩ đến cái nền móng gia đình, nề nếp gia phong mà lâu nay cô vẫn sống. Cha mẹ cô sẽ ra sao? Họ sẽ như thế nào khi biết đứa con duy nhất của mình lại là một lessbia. Rồi Oanh nữa, cô có cảm thấy ghê tởm không? Cô có cảm thấy sợ hãi không?

Oanh có dám chấp nhận, chấp nhận con người Nguyên, chấp nhận tình yêu của Nguyên? Một tình yêu Nguyên biết là không được xã hội đón nhận. Cô đã tìm cách giải thoát cho chính mình, cô chọn cách chạy trốn. Bỏ lại Hà Nội thâm trầm, cô nộp đơn thi đại học ở Sài Gòn trong ánh mắt hoài nghi và sự ngăn cản của mọi người. Có là gì, sẽ ổn thôi.

Xa nhà, những nỗi niềm của mình cô giấu nó đi ở một nẻo khuất nơi tâm hồn nhầy nhụa. Hoang tàn, điên loạn mà sống. Sài Gòn đông đúc nhưng xa lạ quá. Những con phố chật ních người, trai gái quấn quýt như sam. Tiếng còi xe ầm ĩ, tiếng cười nói rộn ràng, những cung đường chật ních, những gương mặt vêu vao. Ở đây, Nguyên là một ẩn số. Một viên nam châm kì bí.

Nguyên tìm cách cân bằng lại cuộc sống của mình. Cô lao vào yêu, yêu bất kì anh chàng nào mà cô thấy thích. Những chàng trai vo ve bên cô bấy lâu nay. Cô sẽ yêu, sẽ điên cuồng vì họ và cô sẽ quên được mình là ai. Cô sẽ quên được cái số phận nghiệt ngã mà ông trời đã bắt cô phải sống trong đó...
Cô và người đàn ông thứ nhất.

Anh hơn cô 4 tuổi hiện là sinh viên năm thứ 2 trường đào tạo lập trình viên quốc tế. Gia đình cô và anh quen thân từ lâu vì bố cô và bố anh là những người đồng nghiệp tâm đắc của nhau. Anh thích cô, hay cười híp mi mỗi lần gặp cô. Anh là người con trai khỏe mạnh, rắn rỏi, quyết đoán nhưng cũng rất quan tâm. Luôn chiều chuộng theo những đòi hỏi của cố, mặc dù nó đôi khi là quá quắt. Những buổi tối cô và anh hẹn hò, những cái nắm tay khố khốc, những nụ hôn không ngọt ngào mà đắng ngắt. Những cảm giác vô cảm và chán ghét. Cô thấy mình sao có lỗi với anh, với tình yêu anh dành cho cô. Đi xem phim, đi shopping, đi café…cô gần như im lặng, câu trả lời thường trực luôn ở trên môi cô luôn là: “Tùy anh” .

- Em có yêu anh thật không Nguyên?

- Theo anh thì sao?

- Anh không biết.

- Em cũng không biết, và cũng không muốn biết.

- Nhưng anh vẫn yêu em.

- Ha ha ha, đời mà, sao anh phải khổ thế?

- Đừng khóc khi cười, Nguyên ạ. Anh yêu em, với anh thế là đủ.

Nguyên im lặng, cốc rượu vơi đi, mi nặng trĩu, cô cần gì lúc này? Cô nhớ Oanh quá. Nhớ Hà Nội quá, nhớ café Nhân, nhớ chiều Hồ Gươm đầy ắp gió chênh chao…chênh vênh nhớ…nhếch mép cười và đời chua chát.

- Em muốn về, nhà anh nhé?

Sài Gòn không có mùa đông, nhưng gần tới noel thì cô cũng đã nhận ra cái se lạnh luồn lách trong gió muộn. Cô muốn đến nhà anh vì đã chán ghét cái bóng tối trong căn nhà của chính mình, nhưng mảng nến dở dang, những tấm gương vụn nát…Hôm nay bố mẹ anh đi vắng. trống vắng quá. Và cô thì ghét sự trống vắng.

- Hôn em đi, thật nhiều vào.

Thế nhưng khi cảm nhận được anh đang đi quá đà, cô đã vùng chạy. Cô không thể chấp nhận được anh nữa. Lời chia tay được nói ngay ngày hôm sau. Lý trý và khô khan, anh ta luôn miệng xin lỗi cô, cô chỉ cười. nụ cười nhạt nhẽo và nhếch nhác. Đi đi, cô không cần anh nữa. cuộc thử nghiệm này chỉ dừng lại ở đây thôi, chia tay.

Cô lại hoang dại sống , sống với những giấc ngủ chập chờn, sống với những giấc mộng ma mị, sống với những đêm dài thức trắng, với bí mật của chính mình. Một bí mật mà cô không bao giờ dám nói ra. Sự bế tắc khiến cô thành một con người bị trơ lỳ cảm giác. Những đêm trắng, được cầm một con dao sắc ngọt cứa vào cổ tay mình làm cho cô có chút thỏa mãn, có chút đau, để cô biết được rằng mình vẫn còn cảm xúc. Máu chảy, khi từng giọt, khi xối xả. những vết sẹo mới cũ chằng chịt trên da. Không ai biết, không ai hay những giọt máu vung vãi, những giọt nước mắt vung vãi. Ai cũng mải miết chạy theo những lo toan riêng, ai cũng mải miết đi theo những mục tiêu riêng. Và cô thì cũng mải miết đau trong những mảnh đêm riêng lẻ, ngả nghiêng.

Cô và người đàn ông thứ hai.

Người thứ hai cô chấp nhận cặp kè là một người đàn ông thành đạt, rất có kinh nghiệm và thành thạo trong chuyện chăn gối. Cô biết tiếng anh như một cao thủ sát gái. Anh có quyền năng để làm cho họ thích, họ say mê, họ chấp nhận hiến dâng và họ đau khi anh ta ruồng rẫy họ. Anh gặp cô tại một bar khi cô đang ngửa cổ nốc rượu rum và lắc lư theo điệu nhạc ma quái. Anh ta đi qua, dừng lại. nhìn cô. Cô biết cô đẹp. Váy ngắn áo quây. Ngẩng đầu kiêu hãnh. Cô nhìn anh lả lướt, vành môi căng mọng, ướt át. Ánh mắt lẳng lơ. Cô biết anh bị cô thu hút, lịch sự kéo ghế ngồi xuống cạnh cô. Anh ghét sát tai cô thì thầm ve vãn:

- Em đẹp quá, cho anh làm quen nhé, em tên là gì?

Bật cười, anh ta cần gì phải diễn vai người tốt chứ. Nhưng cô vẫn thích chơi. Cô cần anh cho cô một vài cảm xúc mà cô chưa biết.

- Em hả? em tên Rum. Cô nói, ánh mắt lả lơi. Lắc lư chiếc cốc trong tay. Chiếc cốc tròng trành rồi vội vàng cơ hội sánh ra ngoài một giọt rượu. Đọng lại trên ngực áo trắng tinh .

- Áo em bẩn rồi kìa.

- Em biết, nhưng em thích thế.

Thế là họ quen nhau. Nhanh hơn cô nghĩ.

Những lần cặp kè mải mê. Những lần ôm eo cứng nhắc để lượn lờ thành phố về đêm như những cặp tình nhân thứ thiệt. Cô hay đi cùng người đàn ông thứ hai đến những buổi tiệc rượu. Ở đó có cả hàng đống trai, họ xum xeo, ve vãn. lả lướt. Cô cười. nhăn mặt một chút khi có một vài bàn tày nhớp nhúa vô tình đụng chạm.Những cốc rượu đắng ngắt cứ thế được nạp vào. Muốn say nhưng chẳng thể say. Chỉ thấy nôn nao, thấy cồn cào.



Những lần nôn thốc tháo ra mật xanh mật vàng. Uhm, cũng chẳng thay đổi được gì. Trong mắt bạn bè. Cô như một con điếm đắt tiền. Đi xe Vespa, mặc đồ của Louis Vuitton, túi xách của Hermes, nước hoa Chanel Chance…những lần bay thâu đêm ở vũ trường, những lần tạt xuống Vũng Tàu hay chỉ đơn giản là đi vi vu đổi gió ở ngoại ô. Kệ, cô không muốn mình có thời gian dừng lại để gặm nhấm những nỗi buồn, kệ cô không có thời gian để gặm nhầm những lời nói sắc như dao có lẽ sẽ khiến cô bị tổn thương. Kệ. lạc và phiêu. Có thích vậy.

Anh - người đàn ông thứ hai, anh - con người lịch thiệp sau vỏ bọc hào hoa¸phong tình. Anh biết cô không là đứa con gái tầm thường. Anh biết Nguyên quen Anh không phải vì tiền của anh, không phải vì say thân xác của anh. Anh không hiểu được người con gái điên cuồng nốc rượu ở vũ trường và người con gái nghiên mình lướt trên phím dương cầm có thể là một.

Vẫn là cô, một góc khác gầm rú la hét trên sân khấu của một Rock café, một góc lén lút lau nước mắt ở một nẻo khuất trong góc quen xa lạ. Em mong manh quá. Lần đầu tiên anh cảm thấy sự tôn trọng và hứng thú với một người con gái sau người vợ của mình. Đáng tiếc, em chứa chất quá, đáng tiếc, em hoang hoải quá. Nhìn những giọt sầu thường trĩu nặng cất sâu sau hàng mi rợp. Thấy đời em chòng chành, đa mang quá.
Café Du Phong 2h30 chiều, một chiều thênh thang gió.

Nắng gắt gỏng và đỏng đảnh đọng lại từng mảng trên khoảng đầu ngắn cũn của Nguyên. Cô đang chờ, một cuộc hẹn với một người phụ nữ tưởng chừng như xa lạ nhưng lại rất đỗi thân quen. Chị- vợ của anh – người đàn ông thứ 2. Không quá lâu chị xuất hiện, khác xa những gì cô nghĩ. Chị không đẹp, đôi mắt dài màu nâu trầm mặc, khuôn mặt thon dài, sống mũi cao và thanh. Cô nhận ra chị. MC của chương trình riêng biệt dành cho người khiếm thính. Một cô gái Huế, dịu dàng, nhẹ nhàng. Hai người phụ nữ nói với nhau rất ít¸rất ít, đa phần là giao tiếp qua nụ cười và ánh mắt. Cô nghe và nhận ra, cô là người mà Anh cặp kè lâu nhất trong số những chuyện tình một đêm của anh. Cô thoáng ngạc nhiên, bởi anh và cô còn chưa lên giường. Những lần mơn trớn thất bại, những lần hứa hẹn sẽ chuẩn bị tốt hơn vào lần sau của cô với anh…chị cười, nụ cười buồn, chị nói chị không cần anh quá chung thủy, nhưng chị muốn có một gia đình trọn vẹn và muốn anh vẫn là cha của những đứa con, là rể ngoan của ba má chị.

- Em hiểu mà, phải không? Chị tin rằng chị không cần nói quá nhiều với em. Nếu em cũng như những người mà anh qua đêm khác, chị đã không gặp em nhưng… - Chị bỏ dở câu nói, với tay nhấp một nhụm café. Lòng tự trọng của một người đàn bà bị tổn thương. Có lẽ do hơi vội, chị quờ tay làm đổ tách đen lên chiếc váy trắng toát cô đang mặc. Vệt café ố vàng, loang lổ. Và cả hai hiểu mình phải làm gì, đạt gì.

Chị chào cô ra về, dáng đi vội vã nhưng vẫn rất kiêu hãnh, người đàn bà kiêu hãnh đó có vui không khi cô từ bỏ, chiếc váy loang lổ café liệu có trở lại được như xưa, chị vị tha hay phải gồng mình lên để ôm lấy cái vỏ bọc của một gia đình mẫu mực, trong đôi mắt dài màu nâu ấy, liệu có sũng nước khi quay đi, liệu sau bỏ bọc kiêu kì ấy, có những nỗi đau rạn vỡ những khoảng trống không thể lấp đầy?

Cô hẹn gặp anh, vẫn mặc nguyên bộ váy trắng với vạt café nghiêng ngả, đưa lại cho anh chìa khóa của chiếc xe. Cô mượn điện thoại của anh, xóa số của cô, lấy điện thoại của cô, xóa số của anh. Anh im lặng nhìn cô loay hoay, anh im lặng nhìn cô lãnh đạm. Cô nói, không quá nhiều. Những câu nói rời rạc, hình ảnh chiếc bóng của chị đổ dài, mảnh dẻ đang bám lấy cô, im đậm, hằn sâu vào đầu óc, ngầm sâu trong từng mảng tế bào. Anh cười, nụ cười xa lạnh.

- Gọi cho anh khi em cần.

- Dạ. Cô gật đầu, em muốn nghe một chút về chị?

- Anh nghĩ không có gì đâu, em sẽ thấy nhàm chán. Cô hiểu, gật đầu im lặng, ngửa cố nốc tới cốc café thứ 6. Anh im lặng, anh đang tiếc nuối cô hay đang dằn vặt những suy nghĩ về tổn thương mà anh mang lại cho người phụ nữ kiều kì?

- Chị ấy là người rất tốt đấy.

- Anh biết. Nhưng cuộc sống này còn nhiều điều mà em chưa biết, Nguyên ạ. Cũng như còn rất nhiều điều anh chưa biết về em. Nhưng lần sau nếu còn cơ hội, anh mong khi gặp em, anh sẽ không phải nhìn thấy những vết thương mới trên những vết sẹo cũ trên tay em. Và em cũng sẽ không phải dùng đến những chiếc vòng to bản để che chúng đi. Anh tin em đủ thông minh để hiểu mình cần gì mà muốn gì.

Cô khẽ gật đầu nụ cười của cô, nhạt, nhưng không giả. Chia tay anh. Cô lang thang. Tự nhiên muốn tìm cảm giác lạc để phiêu. Những mảng đời kỳ lạ xa dạt vào nhau, những con người kỳ quặc đâm sầm vào nhau.

Nhưng những cú đâm liệu có đủ nặng để tạo nên những nét xô lệch trong đời nhau. Nhếch mép với sự đời và với vị đắng của lòng người. Giờ cô muốn ăn một cái gì đó. Có lẽ một bát phở bắc đầy ớt tươi sẽ giúp cô lấy lại sự cân bằng. Xóa những hình ảnh về cái bóng mảnh dẻ ám ảnh cô đầu chiều. Phố người Hoa sực nức những mùi hương, đông đúc những dòng người, và hối hả những lo toan. Bước chân liêu xiêu, nhạt nhòa.lạc lõng giữa phố đông, nhếch mép, cười nhạt nhẽo. Những nụ cười nhạt toẹt, bất giác nước mắt nhạt nhòa và đắng ngắt nhận ra đời nhạt thếch.

Vạt váy café bay trong chiều tím, một buổi chiều loang lổ, ngả nghiêng theo những bước chân không chắc chắn, kiên định của cô- người con gái đi tìm số phận.

Có những câu chuyện đời trải dài trên đôi bàn tay của hiện tại, cấu xé những nguyên do từ quá khứ và đe dọa sự bình yên của tương lai –chênh vênh. Nhưng cô phải làm gì khi cô là người gánh trên vai sai lầm của tạo hóa? Hoàng hôn, mặt trời đỏ thắm, ánh chiều chênh vênh loang lổ im hằn bóng người con gái. Những bước chân…những nỗi lòng… rồi ai là người sẽ giúp cô xoa dịu những hoang mang?

Ngày mai đến rồi đi, ngày mai đến liệu cô ấy có bình yên?

ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hạnh phúc nơi cuối con đường



Cũng không biết sau này, định mệnh sẽ đưa em và anh về đâu, có cùng một con đường hay hai ngã rẽ, nhưng hiện tại tình yêu em dành cho anh luôn trọn vẹn. Và nếu như người con gái chữa lành vết thương cho anh không phải là em, thì sâu thẳm trong trái tim, em mong anh thật hạnh phúc, em cũng vậy, sẽ sống một cuộc sống không có gì phải tiếc nuối. Vì em tin rằng nếu cuộc sống đã cho em gặp được anh rồi thì cánh cửa hạnh phúc nơi phía cuối con đường chắc chắn vẫn đang chờ em đến mở.


***

Anh.

Trước đây, em luôn cho rằng tình yêu sét đánh là thứ gì đó viển vông nhất trên cõi đời này vậy mà hình như, hình như chính em bị cái thứ sét ấy đánh trúng rồi thì phải. Em bối rối, lúng túng không biết phải đối diện sao với anh, với tình cảm mà có lẽ em đã phải chờ đợi quá lâu mới lại cảm nhận được, nên đã từng có lúc nghĩ rằng hạnh phúc hoàn toàn vuột mất khỏi tay mình...

Em vẫn không quên được cái ngày đầu tiên em gặp anh, chẳng phải vô tình như một first-sight love thường có, chúng mình có một cuộc hẹn chung. Cánh cửa thang máy mở ra, con bé chẳng thể ngờ được phía sau cánh cửa ấy, đợi chờ nó lại là một nụ cười ấm áp đến thế. Đó là lần đầu tiên sau 5 năm, có cái gì đó lại thổn thức trong lồng ngực nó.





Và rồi, vẫn là cuộc hẹn chung, nhưng lần này không còn là vào tiết trời tháng 3 lạnh giá của miền nam nước Pháp nữa, em chờ mong để được gặp lại anh ở thành phố Rome xinh đẹp, nơi em tự hỏi lòng mình rằng có khi nào tại đây sẽ là nơi bắt đầu của một tình yêu đẹp? Những cuộc trò chuyện hài hước, thú vị với mọi người trên suốt những con phố đầy cam chín mọng, những bức hình lưu niệm xung quanh pháo đài Colosseum và cả những khoảnh khắc anh làm nhiếp ảnh gia cho em tại tòa thánh Vatican...tất cả, tất cả như những ký ức đẹp nhất ghi dấu trong tim em.

Vậy đó, chỉ vẻn vẹn hai lần gặp anh, em biết chắc anh sẽ trở thành một món quà đặc biệt mà tạo hóa đã ban tặng cho em rồi. Bắt đầu những chuỗi đêm dài thức khuya hơn để trò chuyện cùng anh qua facebook, là những quan tâm tới cuộc sống nơi xa xứ với những khó khăn trong công việc và cuộc sống đời thường, là những chia sẻ của anh về những trở ngại có thể gặp trong quá trình làm luận án...và những câu chúc ngủ ngon mà nếu không nhìn thấy thì em sẽ chẳng thể nào chìm được vào giấc ngủ một cách ngon lành. Thời gian cứ thế trôi đi, qua những câu chuyện hàng đêm và qua những người bạn thân của anh, em bắt đầu hiểu hơn về anh và cả những sóng gió của cuộc đời anh...

Em đã buồn và đau lòng biết mấy khi biết anh đã và có lẽ vẫn đang phải trải qua những khổ đau, đắng cay của việc chia tay mối tình dài trước đó. Như em đã từng nói với anh , em có thể không hiểu tường tận hết câu chuyện tình của anh nhưng em tin rằng hai người đã đến với nhau bằng những tình cảm trinh nguyên và tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, những trắc trở từ phía gia đình là điều mà cả anh và chị ấy không may mắn gặp phải vì vậy chia tay nó chắc chắn khiến anh phải xót xa và suy nghĩ rất nhiều.

Vì ở hai thành phố cách xa nên chúng mình chẳng có cơ hội để tiếp xúc với nhau, chỉ là cảm nhận qua những dòng tin nhắn, cách anh thể hiện của từng câu chữ nhưng em biết anh vẫn luôn dùng nụ cười và những câu bông đùa, trêu trọc của mình để che đi nỗi đau và làm yên lòng người khác. Em thương anh hơn nữa cùng bởi tính trách nhiệm cao và luôn nghĩ cho người khác như thế. Nhưng đối với em, mong anh đừng dùng chiếc vỏ bọc đó, em muốn được san sẻ với anh nỗi đau này, anh hãy cứ chính là anh, là anh thật sự anh nhé. Em nhớ từng có một câu nói ‘Nếu tạo hóa đã cho bạn một nỗi đau thì cũng sẽ cho bạn một người để xoa dịu nỗi đau đó’. Em không biết mình có thể làm điều đó cho anh được hay không nhưng ít ra là em muốn được làm người đó.





Anh à.

Thời gian trôi nhanh thật đấy, cũng đã gần 9 tháng kể từ ngày em quen anh. Anh cũng đã biết rõ tình cảm của em và cho em một câu trả lời rõ nét. Anh nói rằng anh chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới và đề nghị chúng mình hãy cứ là bạn như thế này, mọi chuyện cứ để thời gian quyết định. Và em đã đồng ý. Em hiểu, sau thất bại của mối tình trước ai cũng vậy sẽ lựa chọn cho mình một con đường an toàn và chắc chắn hơn. Có đôi khi em cũng cảm thấy mệt mỏi vì đang theo đuổi một thứ rất mơ hồ, thứ duy nhất mà em chắc chắn có là tình cảm nơi em. Đã có lúc em nghĩ mình nên dừng lại, nhưng khi suy nghĩ kĩ em nhận thấy tình cảm còn nhiều quá, vẫn còn muốn quan tâm và muốn được đến gần hơn với anh, vì thế em vẫn quyết định đi theo trái tim mình.

Em biết trong tình yêu, có tình cảm thôi chưa đủ, còn rất nhiều yếu tố nữa để đưa được hai người đến với nhau, hay con người ta vẫn thường gọi là số phận. Em nghĩ rằng, tất cả những gì cần và có thể làm em đã cố gắng rồi, phần còn lại có lẽ là cái duyên của em và anh có đủ dày hay mỏng, số phận có đồng ý để chúng ta đến được với nhau thôi không. Mà điều này thì cả em và anh đều không thể quyết định được. Vậy nên cứ vui lên thôi anh nhỉ, cuộc đời nào ai biết trước được gì đâu.

Sự xuất hiện của anh đã là một món quà rất ý nghĩa với em rồi, lúc em đang khổ tâm nhất vì khúc mắc xảy đến với em và người bạn tâm giao từ thuở bé, anh đã đến mang đi hết nhưng muộn phiền đó, cho em niềm vui và nhũng hi vọng mới. Vậy nên anh à, nếu yêu thương vẫn còn thì hãy để em còn quan tâm tới anh nhé, nếu duyên số có đến thì mong anh hãy dang tay đón nhận nhé, mong anh sẽ sớm vượt qua những khó khăn đó để đón chào nhiều điều tốt đẹp còn đang chờ anh phía trước.

Cũng không biết sau này, định mệnh sẽ đưa em và anh về đâu, có cùng một con đường hay hai ngã rẽ, nhưng hiện tại tình yêu em dành cho anh luôn trọn vẹn. Và nếu như người con gái chữa lành vết thương cho anh không phải là em, thì sâu thẳm trong trái tim, em mong anh thật hạnh phúc, em cũng vậy, sẽ sống một cuộc sống không có gì phải tiếc nuối. Vì em tin rằng nếu cuộc sống đã cho em gặp được anh rồi thì cánh cửa hạnh phúc nơi phía cuối con đường chắc chắn vẫn đang chờ em đến mở.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Đừng yêu anh nữa, cô gái ạ.


Nhưng em biết không, khi yêu cần thời gian, trách nhiệm và những giới hạn. Anh không muốn đi tới giới hạn ấy rồi mất đi những điều quan trọng của cuộc đời.


Đừng yêu anh nữa, cô gái ạ.

Như em vẫn biết đấy, trái tim và thế giới của anh đã thuộc về cô ấy rồi.

Em xinh đẹp, em tự tin và em thật hoàn hảo. Anh tin là chẳng có chàng trai nào có thể rời mắt khỏi em ngay từ cái nhìn đầu tiên đâu. Đàn ông con trai bọn anh, vốn là thế đấy. Em cũng đừng để bụng.

Không biết liệu có phải anh là thằng may mắn nhất trong số đó hay không vì đã được em thích và yêu đến mức này. Cái mức mà dù em thừa biết sự có mặt của cô ấy - bạn gái anh, em vẫn tiếp tục làm những điều mình muốn.

Em đừng cố ý gọi và nhắn tin cho anh cùng những lời nói đầy những ẩn ý và tình cảm để cô ấy thấy được.

Em đừng cố ý "tình cờ" xuất hiện khi bọn anh đang đi cùng nhau.

Em đừng cố ý "vô tình" thể hiện vẻ xinh đẹp và khéo léo của mình để so sánh.

Sự thực là, cô ấy đang buồn và hoàn toàn có thể cảm nhận được những gì em "ám chỉ" đấy.

Nhưng em ơi, sự lựa chọn của anh sẽ chẳng có gì thay đổi cả.

Em có thể hỏi tại sao anh lại yêu cô ấy đúng không?

Ừm... Anh cũng không rõ. So với em thì... đúng là em có nhiều điểm nhỉnh hơn thật mà.

Người yêu anh ấy à, chân không dài và khuôn mặt không xinh nổi bật như em đâu. Cô ấy lúc nào cũng thích để mặt mộc, nhiều lúc anh cũng phải bật cười vì những lần tập tành trang điểm rồi lại vội vàng xóa đi vì không dám nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương nữa cơ mà.

Người yêu anh ấy à, vụng về nhiều thứ lắm, không biết những nhà hàng nổi tiếng và sành điệu như em đâu, nhưng cứ mỗi khi học được món nào mới là lại lôi anh đến và đem anh làm "chuột bạch". Thế nên chỉ cần ánh mắt lóe lên ý tưởng "chết người" ấy thôi, là anh đã đang khóc ròng trong bụng rồi.



Người yêu anh ấy à, không có giọng nói ngọt ngào và nhẹ nhàng như em đâu, nhưng chẳng hiểu sao anh cứ bị nhớ cái giọng nói quan tâm cộc lốc ấy trong cả chục lời quan tâm ngọt như mía từ những cô gái kia.

Người yêu anh ấy à, không lộng lẫy và "bắt mắt" như em đâu, nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn nhận ra ngay khi cô ấy đứng giữa đám đông toàn những người là người thế đấy.

Anh chẳng lý giải được lý do của mình vì anh để mặc nó cho con tim quyết định.

Sự xuất hiện của em, làm anh choáng ngợp và thực sự đã có những lúc quên mất cô ấy. Nhưng em biết không, khi yêu cần thời gian, trách nhiệm và những giới hạn. Anh không muốn đi tới giới hạn ấy rồi mất đi những điều quan trọng của cuộc đời.

Bấy nhiêu đây em cũng đủ thấy để biết mình đừng lãng phí thời gian vào những điều không có kết quả. Có những khi dòng suy nghĩ đi lệch hướng vì em, anh trở về và thấy bóng dáng bé nhỏ ấy đang chờ đợi mình, tim anh quặn thắt. Anh không thể để những điều ích kỷ khiến cô ấy tổn thương, những giọt nước mắt lặng lẽ của cô ấy như những giọt axit chảy thẳng vào tim anh, đau lắm em ạ.

Anh tin, em cũng sẽ tìm được một người đàn ông yêu em đúng nghĩa và trọn vẹn như những gì anh đang cố gắng làm với tình yêu của mình. Cả em và cô ấy đều xứng đáng nhận được tình yêu thực sự, chứ không phải là sự san sẻ ích kỷ của những kẻ tham lam. Tình cảm của em, trả về cho em nhé!

Xin lỗi vì chẳng thể dành cho em.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chia tay

Người ta chia tay nhau đôi khi không phải vì không còn tình cảm, chỉ là thấy quá đơn độc, quá đuối sức. Người ta chia tay nhau đôi khi vì quá yêu, quá nhớ nhung, đến mức trong đầu lúc nào cũng chỉ có ai đó. Người ta phải từ bỏ để làm những việc khác tốt hơn. Người ta chia tay nhau đôi khi cũng vì người ta ích kỷ. Người ta có trăm ngàn lý do để chia tay ngoài "hết yêu".

Chia tay thôi, chấm dứt những ngày tháng xa xôi, yêu thương đong đầy trong những tin nhắn, những dòng Status và những cuộc điện thoại thâu đêm vẫn chẳng làm ta hết nhớ nhung nhau. Những tưởng chẳng thể nào có một ngày hai chúng ta không nắm tay nhau nữa, không còn đi chung đường, không còn nhìn về cùng một phía.


Không ai trong chúng ta phủ nhận nổi một điều mình vẫn còn yêu thương. Nhưng, vẫn là một chữ Nhưng ở giữa, khoảng cách quá xa xôi, quá nhiều nhớ thương đến mức mỏi mệt, nhiều giận hờn đến mức muốn buông tay. Em chưa bao giờ nghĩ đến cái "ending" cho tình yêu này sẽ ra sao, chưa bao giờ nghĩ mình có thể từ bỏ, cũng không thể biết sẽ vượt qua ngày tháng không anh như thế nào. Ngày nói yêu, em không thể biết hết những điều em phải đối mặt, em đã hiểu ra nhiều thứ trước đây mới chỉ được nghe qua những tâm sự của người khác. Em hiểu thế nào là tình đầu trong trẻo, hiểu được cái run rẩy khi lần đầu chạm môi, thấy được tình yêu ngọt ngào nóng bỏng tới mức con người ta sẵn sàng hy sinh mọi thứ để được bên nhau. Hiểu được niềm hạnh phúc khi yêu, được yêu, quan tâm, được quan tâm, cảm giác là cả thế giới của ai đó thật tuyệt.

Em cũng hiểu được cái "nhớ" mà người ta vẫn nói. Cảm giác bắt gặp người ta có cặp có đôi, bất giác lấy điện thoại nhắn tin cho anh để nhận lại những dòng reply thật nhanh "anh cũng rất nhớ em". Cảm giác khi vấp ngã, khi bị đối xử bất công, một mình chống chọi, thật tủi thân, thật cô độc. Tuy thật là một sự an ủi không thể nói thành lời khi mỗi lần cầm điện thoại lên đều nghe giọng anh ấm áp, nhưng nghe rồi chẳng thể cầm lòng mà lại khóc òa lên, em không còn muốn gọi nữa. Cũng chẳng thay đổi được gì cả,anh chỉ thêm lo lắng, rồi công việc lại chẳng thể toàn tâm toàn ý.

Em cần được chở che bởi một ai đó có thể ở bên em. Hoặc là em phải tự gồng mình mạnh mẽ hơn trước cuộc sống. Em yếu đuối không thể chịu đựng nổi cảm giác thiếu vắng khi em cần anh mà anh lại chẳng thể ở bên. Thà rằng chẳng có ai ở bên em, em sẽ tự biết cố gắng. Tự phải cố gắng mà không thấy tủi thân hay cô độc.

Em hiểu được người ta chia tay nhau đôi khi không phải vì không còn tình cảm, chỉ là thấy quá đơn độc, quá đuối sức.

Người ta chia tay nhau đôi khi vì quá yêu, quá nhớ nhung, đến mức trong đầu lúc nào cũng chỉ có ai đó. Người ta phải từ bỏ để làm những việc khác tốt hơn.

Người ta chia tay nhau đôi khi cũng vì người ta ích kỷ.

Người ta có trăm ngàn lý do để chia tay ngoài "hết yêu".

Mình chia tay anh nhé, em sẽ chẳng thổn thức khi nghe tin dự báo thời tiết. Em chẳng còn chạnh lòng khi thấy bàn tay người ta được nắm ấm áp hơn em. Chẳng còn tủi thân, chẳng còn nhớ nhung khắc khoải. Con đường chúng ta chọn quá khó đi và thậm chí cũng không thấy đích, nên quay lại thôi.

Bình yên nhé anh, bình yên như những gì em sẽ cảm thấy.

Ngày mai, gió rét trời Hà Nội và nắng ấm Sài Gòn lại trở về, dường như chưa một lần thấy nhau.

P/s: Em rất nhớ anh.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Yêu em, có mệt không?


Yêu một người quá nhạy cảm anh sẽ "mệt" hơn và có phần thiệt thòi. Vì những mối quan hệ khác giới cùng cần chú ý hơn về lời nói và cử chỉ.


Yêu em, có mệt không?

Mùa hè trôi qua thật nhanh, mùa thu đến rồi mà những cơn mưa, những ngày nắng còn vương vất lại những nuối tiếc, cố trải dài thêm đôi chút mong được lưu lại với con người.

Em không thích mùa hè, không thích những ngày nắng oi ả đến bực bội và em dễ sinh cáu gắt vào những lúc đấy, cáu gắt cả với anh. Em thích nghe trời mưa, thích những lúc bên anh có những cơn mưa rào đủ để ngồi trong phòng nghe được, êm như ru, còn anh thì nhăn nhó với những cơn mưa bất chợt mùa hè. Anh có vẻ không thích mưa nhỉ? Sao anh không thử thích nó, như thích em đây này. Em vẫn cứ nghĩ giá mà những lúc bên anh, trời mưa to như thế, cảm giác thoải mái lắm, quên hết cả những chuyện còn suy tư trong đầu. Cách này hơi bị lạ lùng nhỉ, nhưng một lúc nào đấy anh thử xem, đừng nghĩ gì cả, mà chỉ lắng nghe thôi, tự nhiên những điều phiền muộn cũng theo những hạt mưa trôi đi hết cả.


Em thích anh đưa em đi hóng gió, đi ra đường ven hồ yên tĩnh. Em cứ thích chỗ đấy vì là nơi đầu tiên mình đi hóng gió cùng nhau còn gì. Nơi nào đã thành quen, em cũng chẳng có ý định muốn thay đổi nữa. Nên lúc buồn cứ đòi anh đưa ra đấy, chẳng nói rõ lý do, dù có lần anh mệt em cũng đòi đi nhỉ.

Yêu em, có mệt không?

Khi mà đôi khi em hay thích những điều kỳ lạ.

Khi mà em hay suy nghĩ vẩn vơ và giận dỗi đủ chuyện (theo cách nghĩ của anh là thế nhỉ).

Nhưng em làm điều gì cũng có lý do của nó đấy chứ. Em không thích sự chú ý của anh phân tán vào những người con gái khác. Điều đó dường như là khó khăn với anh nên mãi anh không sửa được, đấy chính là lý do cho những lần em giận, vì anh không biết là em đã suy nghĩ và buồn nhiều như thế nào đâu.

Nếu anh dùng cùng một cách quan tâm đến em để dành cho người khác, em sẽ nghĩ mình cũng chỉ như họ, giá trị mờ nhạt trong mắt anh nên anh mới làm như vậy đấy.

Yêu một người quá nhạy cảm anh sẽ "mệt" hơn và có phần thiệt thòi. Vì những mối quan hệ khác giới cùng cần chú ý hơn về lời nói và cử chỉ. Chỉ nhìn qua ánh mắt anh thôi em cũng cảm nhận được nhiều điều rồi, rõ là ích kỷ, nhưng ai bảo yêu rồi cơ, nên suy nghĩ cứ nhạy cảm như thế.Thiệt thòi cho anh nữa là dù em có cảm nhận được những cảm xúc nào đó mỗi khi anh có điều suy nghĩ, em cũng chẳng biết phải an ủi và nói với anh thế nào cho đúng. Em vốn không giỏi trong mấy chuyện nhẹ nhàng mà. Thế nên em chỉ lắng nghe và bên cạnh anh thôi, em sẽ ôm anh và chỉ cần một tiếng thở dài nơi lồng ngực, là em cũng đủ xót xa rồi.

Yêu em, dù có mệt nhưng em sẽ chỉ nhìn thấy một mình anh thôi, em cũng cố gắng thay đổi nhiều rồi, để bước vào cái không gian và suy nghĩ anh đang ở, thử nghe loại nhạc anh thích, thử quan sát những thói quen anh làm... Nhiều khi ồn ào, nhưng cũng biết im lặng và lắng nghe khi nào cần chia sẻ lắm đấy, anh sẽ luôn có em ngay ở đây, nhớ nhé người yêu!



Read more: http://tapchi.guu.vn/myguu/july.nhym/yeu-em-co-met-khong-NfNgAOUKIOGjW.html#ixzz2pQ0acszr

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tại sao chúng ta phải yêu?



Và câu hỏi: “Yêu là gì?” sẽ mãi chỉ là câu hỏi, một câu hỏi không lời giải đáp vẫn cứ được đăt ra trong các mối tình từ xưa đến nay. Yêu không là một cái gì đó xa vời cả, hãy cứ nghĩ đơn giản yêu chỉ là yêu thôi.

***

Nhiều người thường thắc mắc: Tại sao chúng ta phải yêu?

Không phải là “phải yêu”, tình yêu không có gượng ép con tim mình phải yêu ai đó, mà là do trái tim ta thổn thức muốn yêu và được yêu. Mỗi người sinh ra trên đời dường như đều được định sẵn trong tình yêu và vi thế nhiều khi tình yêu đến quá nhanh mà chúng ta không kịp cảm nhận, làm cho ta ngỡ ngàng và bật lên câu hỏi: “Mình yêu từ bao giờ nhỉ?”

Tình yêu luôn như vậy, nó không hề báo trước cho chúng ta là nó sẽ rung động trước ai và nó sẽ đến với ai. Chúng ta cũng không có một hồi chuông nào cảnh báo với nó cả, bởi nó là tình yêu, là những cảm xúc thật của con người.

Có nhiều người hay thắc mắc rằng: “Tại sao mình yêu người này mà lại không yêu người kia?”. Khi mà người kia vẻ bê ngoài mọi thứ hơn hẳn người mình yêu, đó là những câu hỏi thường hay được đặt ra bởi những người đang yêu. Chúng ta không phải yêu nhau vì vẻ bề ngoài, vì sự hào nhoáng hay về những thứ gi đó xa hoa mà chúng ta yêu nhau từ ánh mắt, nụ cười và yêu nhau vì sự đồng điệu của hai trái tim.





Và cũng không ít câu hỏi rằng: “Tại sao biết yêu là đau khổ, yêu sẽ phải chịu nhiều tổn thương mà chúng ta vẫn cứ yêu?”. Đúng vậy, yêu là sẽ đau, sẽ tổn thương, có ngươi còn rời bỏ sinh mang quý giá nhất của mình, rời bỏ cuộc sống duy nhất ma bố mẹ ban cho chỉ vì một tình yêu, mà người ta hay gọi là ngu ngốc, nhưng người ta không thể ngăn trái tim mình ngừng yêu, lý trí không điều khiển được con tim. Dù người ta có ra đi chỉ vì tình yêu thì người ta cũng cảm thấy hạnh phúc phần nào vì một lần được yêu. Trong tình yêu không chỉ có đau khổ mà còn chứa đựng niềm hạnh phúc, nếu yêu thật lòng ta sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc trong đó. Tình yêu khiến con người ta thấy yêu đời hơn, vui vẻ, lạc quan và tin vào cuộc sống này hơn.

Nhiều khi chúng ta hay nghĩ: “Yêu là gì?”. Tôi cá rằng không chỉ một vài người mà rất rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy? Đó là điều dĩ nhiên thôi, khi yêu ai cũng sẽ như vậy, sẽ có những câu hỏi rất vu vơ và ngày nào cũng muốn hỏi như là: “Tại sao anh lại yêu em, anh có yêu em thật lòng không?”. Trong tình yêu không thể thiếu những câu hỏi đó, mặc dù biết câu trả lời của đối phương như thế nào nhưng chúng ta vẫn muôn hỏi và muốn nghe câu trả lời từ chính đối phương, dường như câu trả lời chúng ta mong đợi sẽ làm chúng ta cảm thấy an toàn hơn, tin tưởng hơn về tình yêu của mình.

Người ta nói: “Yêu vì ánh mắt, yêu vì nụ cười, yêu con người anh và em, yêu vì anh là chính anh, em là chính em”.Trong tình yêu ta không thể lý giải được tại sao ta lại yêu, ta chỉ biết đứng trước người đó trái tim ta loạn nhịp, bàn tay ta run run, ánh mắt ta chỉ hướng về người đó, như la xung quanh ta chỉ có người đó tôn tại mà thôi. Không gặp người đó thì ta nhớ nhớ thương thương, gặp rồi lại không thốt nên lời.

Chúng ta sinh ra là để yêu thương, để dành cho nhau, để đem đến cho cuộc sống những gì tươi đẹp nhất. Vậy nên chúng ta đừng từ bỏ và né tránh tình yêu của mình. Nếu yêu ai đó hãy yêu thật chân thành, hãy cho người đó biết tình yêu của chúng ta, nếu người đó có cùng cảm xúc với ta thì đó là tình yêu đích thực đã được định sẵn, nếu không thì cũng đừng buồn và trách người đó, vì họ sinh ra không phải dành cho mình, người dành cho mình đang ở một nơi khác và chúng ta phải tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm tình yêu.

Và câu hỏi: “Yêu là gì?” sẽ mãi chỉ là câu hỏi, một câu hỏi không lời giải đáp vẫn cứ được đăt ra trong các mối tình từ xưa đến nay. Yêu không là một cái gì đó xa vời cả, hãy cứ nghĩ đơn giản yêu chỉ là yêu thôi.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Khoảng cách yêu thương



Mùa xuân, gió xuân, hàng cây xanh Hà Nội, phố xa đông đúc. Em nhắm mắt, và cảm nhận tất cả về anh. Có những mối tình qua. Anh vẫn trong em, êm đềm ở đó. Có những thứ vô hình ngăn cản người ta đến với nhau, vì nó vô hình nên chẳng cách nào xóa bỏ, hay bởi người ta chẳng đủ yêu thương để cố gắng…


***

Em nhớ anh, nhớ đến thấy mình trống rỗng bâng quơ và ngơ ngẩn, nhớ đến đăm đăm nhìn vào một điểm hợp nhất để hình dung xem em đang ở đâu, xa thế nào, vô vọng nhường nào. Để muốn bỏ rơi nỗi nhớ .

Anh ở Hà Nội, gió đang se, đông về ủ ấm ngón tay mềm và cánh môi ngoan. Em ở Sing, xa bằng hai lần đất nước mình, nắng ngập tràn chẳng nơi đâu tìm được gió, nên mới thèm hơi ấm. Xa, xa đến mức tay em buông, lòng em mỏi, xa để khi ai đó hỏi em về tình cảm này, em chỉ biết mỉm cười nói “impossible”.

Nhưng, nếu không xa, nếu rất gần, nếu có thể gặp, có thể thấy, thì liệu có thể yêu.

Có những người ta gặp rồi tự nhận là cái duyên, nên mới cố tình níu về, ôm ấp rồi đến một lúc cảm thấy nó lạnh ngắt trong tay mình. Chẳng qua cuối cùng cũng chỉ là ngộ nhận một thứ duyên không phận. 




Lâu nay, từ bao giờ nhỉ. Ba năm trước, hay có thể lâu hơn. Em không còn dùng giọng điệu nghiêm túc, một chút hồi hộp, chút xao động nhẹ nhàng khi viết về ai đó. Có thể vì anh, có thể vì tình cảm này, thực sự trong sáng và thuần khiết nhất trong những tình cảm em từng có.

Em gọi anh là người yêu hoàn hảo. Vì em thích anh ngay từ khi lần đầu em gặp anh. Rất nhiều người như thế. Nhưng em chỉ thích họ vì một hai điều, thì em thích tất cả về anh. Vì anh, như bước ra từ tưởng tượng của em.

Bốn năm trước. Em gặp anh. Như một chàng thư sinh con nhà quý tộc, anh đơn thuần là anh chàng ca sĩ quá nổi bật trước anh đèn sân khấu. Ngưỡng mộ, là tất cả những gì em gọi tên. Thực ra bây giờ em đang bối rối. Vì em chẳng thể biết tình cảm đó là gì nữa. Em thích những người quan tâm đến em, em dễ dàng đổ vỡ trong vài ba ngày. Rồi yêu, điên cuồng và không hối tiếc. Nhanh và không biết điểm dừng. Vội vã và rồi vấp váp. 

Chỉ là anh, cứ nhẹ nhàng, từ lúc bắt đầu. 

Em luôn nhìn theo anh. Luôn ngóng những câu chuyện về anh. Chú ý xem ai thích anh và anh thích ai. Anh quý phái, đến quần áo anh cũng khác biệt những người khác, sạch, trắng và hợp thời. Anh nhiệt tình nhưng không quá hăng hái, anh thông minh nhưng vụng về, anh dịu dàng nhưng cá tính. Anh, là tất cả nhưng gì em cần, em muốn, em trông đợi nên em mới gọi anh là người yêu hoàn hảo. Em chưa từng chú ý ai một cách nhẹ nhàng, từ tốn và thích thú như thế. Em luôn vội vàng, nhưng vì anh. Em đã e sợ, em quá nhỏ bé, quá sơ xuất đối với anh.

Rồi anh thích. Ai đó. Rồi em yêu. Ai đó .

Chúng ta, vẫn chầm chậm…bước qua nhau 

Người anh thích là của người khác, người em yêu bỏ lại em 

Chắc anh sẽ không nhớ đâu, đó là hội trại đầu tiên của em. Giữa một đám đông xa lạ, điên cuồng, giữa những ồn ào. Chỉ còn một góc nhỏ, trống, tối. Em đã ngồi đó, lặng lẽ, bó mình, đau đớn. Thực ra anh không phải là người đầu tiên bước vào, cũng không phải là người em mong muốn sẽ bước tới. Người em mong đã bước qua em, có một người nữa, lại không đủ ấm và rồi anh bước đến, lặng lẽ đến êm đềm, sâu sắc đến ấm áp. Em nhẹ nhàng để anh vòng tay qua người, nhẹ nhàng tựa vào, hình như không một lời nào thốt lên giữa chúng ta đúng không anh. Chỉ đơn giản ngồi đấy, ngắm màu sắc thay đổi, dòng người bước qua. 

Anh là tất cả những gì em mong có.






Anh đã không nhớ đúng không nhưng nếu có, vậy em sẽ hỏi tại sao một chàng trai chưa từng nói một lời nào với em như anh có thể hiểu được lúc đó em cần gì . Có phải vì trong cái vẻ bảnh bao chỉn chu đó của anh, quá nhạy cảm một chàng trai em cần.

Thời gian như một thuốc thử độc ác, có những nỗi đau sẽ qua, nhưng sẽ có những khoảng trống sẽ đến. Trống rỗng, là tất cả những gì em cảm nhận sau chuyện tình như bong bóng. Yêu để rồi làm gì, khi người ta chọn cách làm ngơ với nỗi đau của người mình yêu. Ấy vậy nhưng, bây giờ em lại cảm thấy may mắn vì những người đó đã ra đi trong em, là mãi mãi vậy sao một người vẫn không thể.

Tết, gần hai năm anh nhỉ. Em năm 4, anh vừa ra trường. Em một mình, anh đơn giản không muốn tiếp tục. Em đơn giản chỉ như một đứa em, anh là đàn anh đáng mến. Chỉ vì hai đứa không sao, nên anh chấp thuận đèo em, em đồng ý ngồi sau anh.

Có thể là một sai lầm không thể sửa được nữa.

Chúng ta đã không nói với nhau quá 3 câu đâu đấy. Em chẳng biết hỏi gì vì chẳng biết gì về anh. Anh không hỏi, vì từ trước giờ, anh chưa từng hỏi gì em, nhưng, em vẫn nhớ nhật ký ngày đầu tiên em ngồi sau anh đó. Mùi hương từ trước giờ em luôn ghét mùi xà phòng đàn ông, nó quá mạnh, quá độc địa với em nhưng ở anh, nó rất nhẹ, dịu dàng nhưng vẫn đầy sức hút.

Mùa xuân, gió xuân, hàng cây xanh Hà Nội, phố xa đông đúc. Em nhắm mắt, và cảm nhận tất cả về anh. Đến giây phút đó, anh vẫn như một người đàn ông hoàn hảo với em. Mà người lý tưởng, chẳng bao giờ là người yêu.

Những ngày đó qua. Có những tin đồn về em và anh, thật kỳ lạ khi chúng ta còn chẳng nói với nhau quá 3 câu cho mỗi lần gặp. Em chỉ đơn giản muốn nhìn thấy anh, muốn cảm nhận sâu hơn về anh, muốn anh chú ý đến em không mạnh mẽ như bản tính BD, không đam mê như một người muốn yêu và được yêu.

Có những mối tình qua. Anh vẫn trong em, êm đềm ở đó.

Rồi.

Anh có nhớ hôm chúng ta mặc áo vàng đi xem bóng đá. Hôm đó, đã rất rất rất vui ấy. Rất nhiều người nên chúng ta không ngại ngùng với nhau, thắng nên chúng ta đã cười thật nhiều, nói nhiều hơn, thoải mái hơn ít kín đáo hơn và em nghĩ về anh nhiều hơn, một tí.

Anh có nhớ tháng 11 năm kia, khi anh bị bắt đi tập thể dục với bọn em. Có nhớ ngày mưa và câu chuyện lạ kỳ. Bên anh là một cô gái khác, hồn nhiên, nhí nhảnh, cởi mở dễ gần .không như em, vẫn quá ngại ngùng.

Nhưng, anh có biết em đã gần như muốn khóc khi thấy anh quay lại đón em có biết em đã cảm thấy nghẹt thở khi anh không bỏ rơi một con bé giữa trời mưa đêm đang nhảy chân sáo đi về với bao ngổn ngang .em nghĩ, mình gần như đổ vỡ lúc đó.

Chuyện chúng ta đâu đơn giản đến đó nhỉ em đã ước, chỉ đơn giản đến đó thôi. Nhưng khi em nghĩ đến anh nhiều hơn, em đã không ngăn được mình gần anh hơn.

Hội trại trường. Em đã mong đến phát điên. Em vẫn chỉ là con bé ngớ ngẩn trong chiếc quần xanh, áo hồng, ngốc ngếch gọi tên anh mỗi khi nhìn thấy anh từ trước đó 10m. 




Hẹn hò. Đâu có gọi như thế được nhỉ, vì có là quá nhiều người xung quanh chúng ta. Quá nhiều luôn thế sao em vẫn không thể tập trung vào trận bóng được vì anh quá gần em vô tình,hay cố ý từ em, hay từ anh khi bàn chân chúng ta đứng cạnh nhau, anh đâu có cố tránh chạm khẽ vào em khi bàn tay em đặt hờ lên anh,anh đâu có cố ý đẩy ra hay chỉ là ảo tưởng của một con bé đang yêu như em .

Em nhắn tin cho anh nhiều hơn, quá nhiều so với cái mối quan hệ anh và em. Rồi cũng có một cuộc hẹn. Chỉ mình chúng ta hai chúng ta thôi đấy. Em vẫn còn nhớ cái cảm giác say mê ngớ ngẩn trong mình lúc đó. Rất nhiều cảm xúc đấy.

Ngồi sau anh, ngồi bên anh, nói chuyện với riêng anh, cùng ăn, cùng kể lể, cùng ca hát .2 tiếng, nhẹ nhàng như giữa chúng ta đã sẵn có cái gì đó. Để rồi em nhận ra, nếu thực sự có gì mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.

Khi em nhìn thấy, anh thực có mong gặp em hay không, thực có chuẩn bị nhiều như em, thực có thoải mái hết với em, thực có để tim mình sẵn sàng. Và cũng vì nghĩ về anh quá nhiều, em để mình tự hạ mình quá nhiều trước anh. Một Bạch Dương, hạ mình, nghĩa là nó không còn gì để tự hào, để trao đổi vì nó đã đưa ra tất cả, những gì thuộc về bản thân nó. Em quá ngây thơ tin rằng, mình đã có một cuộc trao đổi hời quá sai lầm, khi anh không đưa ra cái gì, của bản thân anh.

Em đã chưa bao giờ dám đến quá gần anh, chưa bao giờ tự xóa đi khoảng cách giữa hai người. Cái luôn là anh - em, luôn như một tiền bối - hậu bối, như hai kẻ quen nhau qua một kẻ khác, người-yêu-cũ-của-bạn. Tại sao? Em không đủ bản lĩnh, quá tự cao, hay vì anh không hề hứng thú, chẳng buồn quan tâm, hay vì cả hai?

Đã có lúc mình rất vui đúng không. Khi anh và em chen mình trong cái chật chội của thành phố, phố ồn ào đến nghẹt thở, em đưa tay với lấy chút không khí đến cao, phía trc bỗng anh cất tiếng có gió ở đây em nhỉ vâng, gió em níu về anh.

Đã là khi hai đứa cắm đầu vào cái bản đồ tí teo, khi cùng to mồm hét vào mặt thằng bạn hâm đơ, khi anh lẽo đẽo đi theo nó đón em rồi la nó ầm lên vì tội muộn để em phải chờ . Là khi anh đón em sau khi tan làm, bộ uniform vừa vặn, anh chững chạc cuốn hút đến ngỡ ngàng đó có phải là ngày vui nhất của em không? Khi anh dạn dĩ hát ngêu ngao phía trước rồi đá xéo theo bài hát duy nhất em biết hát, rồi hùa vào cái trò chơi nối chữ ngớ ngẩn của em, rồi nhắc em cẩn thận cái ống xả. Khi anh nhìn em nhắc lời,anh gảy đàn và em hát khi mọi thứ xung quanh đều chỉ như vô hình khi chỉ còn anh và em. Khi anh lẫn lữa trước cửa nhà chờ em đi vào khuất.

Những “khi đó” là thế nào hả anh? Là một phút tim lệch trong đời? Là chút gì miên man người ta gọi là say nắng? Nhưng đó chỉ là với riêng anh thôi, bởi nếu không có nó, không có bất cứ gì, trong tim em, vẫn là anh ..

Có những thứ vô hình ngăn cản người ta đến với nhau, vì nó vô hình nên chẳng cách nào xóa bỏ, hay bởi người ta chẳng đủ yêu thương để cố gắng…

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS