RSS

Anh yêu em, cô nàng mơ mộng ạ!

Em từng hỏi anh: “Em là một cô nàng mê phim ảnh, anh có dám yêu em không?”. Ngày ấy anh chỉ ậm ừ qua chuyện, còn hôm nay anh sẽ trả lời thật lòng cho em biết nhé!
Em ngốc à, yêu em khổ lắm đấy. Mỗi khi em bĩu môi giận dỗi rồi hỏi vu vơ “Tại sao anh lại yêu em?” thì anh mãi cũng chẳng trả lời được một câu rõ ràng. Chỉ biết anh say nắng em, một cơn say nắng rất nặng mà não bộ đã không thèm nghe lời trái tim. Nó cứ khăng khăng bảo mắt anh nhìn về phía em mãi thôi, hóa ra anh cũng ngốc không kém gì em hết.
Anh phải chấp nhận việc em thường xuyên trễ ba mươi phút cho mỗi lần hò hẹn, không phải em bận làm đẹp xúng xính váy áo cũng chẳng phải em quên mất nhưng lý do khiến anh vô cùng ngạc nhiên đó là: “Em phải xem cho hết show vừa mới có phụ đề tiếng Việt!!!”.
Anh lẳng lặng nhìn Facebook đến Twitter của em từ ảnh đại diện đến những status dài ngoằng đều liên quan đến mấy anh chàng Hàn Quốc điển trai lạ hoắc nào đó mà em vẫn trìu mến gọi là “tình iu xa của em”. Thực ra cũng không lạ cho lắm nữa vì em mà anh đã nhớ tên gần hết các anh chàng đó rồi, quá tài đúng không? Anh có ghen một chút đấy em ạ, vì lắm lúc anh cảm thấy em “yêu” mấy anh chàng đó hơn anh, quan tâm họ hơn anh, nói về họ và nghĩ về họ nhiều hơn anh…
Em luôn quên trước quên sau, đi học lúc nào cũng quên không bút thì vở, thậm chí có hôm còn quên cả ăn sáng do dậy muộn. Nhưng kì lạ là bao nhiêu ngày kỉ niệm, mừng sinh nhật của “thần tượng” đến hàng chục lời bài hát từ tiếng Hàn đến tiếng Nhật của họ là em nhớ rõ ràng không sai một chữ.
Anh yêu em cô nàng fangirl dễ thương ạ
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)
Lần gần đây nhất là khi em nghe rằng “người trong mộng của em” có bạn gái và gọi điện ngay cho anh. Kết quả là anh lỡ mất trận bóng đá rồi sau đó em “bù lỗ” bằng cách gửi cho anh cái icon mặt cười nhăn nhở kèm câu “keke, em vừa biết đó là tin đồn thôi, cảm ơn anh đã lắng nghe”.
Kể bao nhiêu đây thôi, nếu không em lại nói: “Thế đừng yêu em” thì anh biết phải làm thế nào?
Cô gái của anh, anh luôn muốn cảm ơn em vì những quan tâm rất đỗi chân thành và hành động vụng về đáng yêu của em.
Em là người đầu tiên gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật anh sớm nhất vào lúc… 22h tối ngày hôm trước cùng một bài hát tiếng Hàn ngọt ngào khiến anh hạnh phúc đến không ngủ được.
Em tin tưởng và sẽ sẵn sàng kể cho anh nghe mọi chuyện, dù nó đôi khi thật vu vơ và anh chả hiểu nổi. Nhưng chỉ cần ngồi bên cạnh lắng nghe giọng nói đầy hào hứng của em, với anh đó là điều thú vị nhất.
Người luôn nắm chặt tay anh không rời để anh kéo đi trong sân bay đầy kín người vào một buổi chiều chờ đón thần tượng, em biết không, tay em lúc đó rất ấm và hẳn là tim hai chúng ta cũng thế. Dù mệt nhưng em vẫn không ngừng mỉm cười và thỏ thẻ “cảm ơn anh”.
Em không bao giờ gọi anh là “tình yêu xa” vì em bảo “Anh luôn ở cạnh bên em rất gần”. Thế em sẽ gọi anh là “tình yêu gần” chứ?
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để anh yêu em rồi đấy. Cuộc sống của em đầy màu sắc. Phải chăng em đã mang những sắc màu đẹp đẽ kì diệu ấy tô vẽ vào cuộc sống đơn điệu của anh? Dù đôi khi chúng ta giận nhau thật trẻ con nhưng anh biết rằng tình cảm ta dành cho nhau luôn chân thật và cũng rất mạnh mẽ.
Anh muốn nói với em điều này, nghe rõ em nhé: “Anh dám yêu em đấy, cô nàng mơ mộng ạ!”.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hãy cứ đi bên người mà anh yêu thương

Trong một bộ phim cổ xưa, có một nhân vật đã từng nói: “Khi một người có người yêu thương của mình bên cạnh thì họ không thể thấy được tình cảm của người khác nữa”. Vâng, Anh đã có chị bên cạnh rồi, Anh sẽ không thấy được em, mãi mãi không thấy.

***
"Anh, tên Anh đã quá quen thuộc với em, thế mà, nhắc tên Anh, em lại chạnh lòng.

"Em à..." - Điệp khúc ấy cứ vang lên trong mỗi tin nhắn Anh nhắn cho em, ấm áp khi anh gọi cho em. "Em à"...có một điều anh không hề hay biết, đó là khi khi em không dám nhắn tin, không dám gọi điện, không dám gọi " Anh à..." với Anh, dù lòng em muốn gọi, muốn nói, muốn hỏi rất nhiều bằng đại từ ấy.

Anh à, Anh có biết đại từ đó phải thân lắm người ta mới gọi không? Ấy thế mà tại sao anh cứ sử dụng tùy tiện với em như thế? Em không muốn Anh dùng đại từ đó, Anh đâu biết rằng đại từ đó lại làm em đau lòng?

Đáng lẽ ra, Anh chẳng có lỗi lầm gì. Nhưng em lại cứ khoác cho Anh hàng mớ những giận hờn, trách móc vu vơ... Thế mà đã mấy năm rồi anh ạ. Em không nghĩ lại nhanh đến thế. Em mong, mong một người có đủ sức mạnh để gạt hình ảnh của Anh sang một bên của quá khứ, để em không còn nuôi hi vọng - dù biết kết quả không bao giờ như mình mong đợi.

yêu thương

Có người bảo em không nên chờ Anh, nếu em đến với Anh em sẽ khổ ... Anh có nghĩ thế không - nếu Anh biết? Anh có cam lòng để một cô em gái mà Anh quý phải chờ đợi Anh mà Anh không thể đến? Anh có nỡ làm thế không? Nếu biết, có lẽ Anh sẽ khuyên em: Đừng chờ Anh!

Em biết, Anh và em là hai thế giới, Anh sẽ mãi không thuộc về em. Và ngược lại... Em biết, em không nên, không thể và không được chờ đợi anh mãi. Nhưng hiện tại, em vẫn không thể làm khác. Em biết lắm, biết rằng không thể thay đổi được gì, mà nếu chăng có thay đổi được thì cũng không  như những gì  Anh mong muốn. Tại sao em cứ mãi tin rằng, Anh và em có một sợi tơ vô hình nào đấy kết chặt nhân duyên, dù  em biết có những trường hợp khác xa với niềm tin của em. 

Có thể Anh và những người khác cho rằng do em tự huyễn hoặc, do em yêu Anh mà nghĩ thế thôi. Nhưng em vẫn tin! Và em chờ...! Ngay lúc này đây, khi viết những dòng chữ này, tim em đang đau, tay đang run và mắt em đang nhòa đi vì cảm xúc - về Anh - vì Anh. Em không thể để cho người khác biết được cảm xúc của mình, nhưng dù có cố gắng che giấu, cũng không thể giấu hết những nỗi niềm trong em. Em biết làm sao đây? Em không thể nói với Anh cũng không thể giãi bày cùng ai. Với họ, em như thế này là Ngốc lắm, là Ngộ nhận, là Hão huyền, là Ích kỷ, là Khờ khạo, là Yêu mù quáng, là Bất chấp cô đơn, là Tàn nhẫn khi lờ đi tình cảm của những người khác phái...để yêu Anh.

Trong một bộ phim cổ xưa, có một nhân vật đã từng nói: “Khi một người có người yêu thương của mình bên cạnh thì họ không thể thấy được tình cảm của người khác nữa”. Vâng, Anh đã có chị bên cạnh rồi, Anh sẽ không thấy được em, mãi mãi không thấy! 

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng - cũng như chị, em đã và đang giành rất nhiều tình cảm yêu thương cho Anh. Em cứ đinh ninh, chắc chắn trong tuyến phòng ngự của cảm xúc đó, cảm xúc của em sẽ không bị bại lộ - bởi Anh. Nhưng thực sự Anh có biết không, có hiểu được cảm xúc của em hay không thì em không thể nào hay biết... Anh à, nếu Anh không biết thì cứ không biết đi nhé, còn nếu Anh biết, thì xin Anh, xin Anh hãy giả vờ như không biết gì đi nhé, để em - em gái của Anh có thể giả vờ vô tư, giả vờ rộng lượng, giả vờ yêu Anh không một chút trách móc gì, Anh nhé! 

nhớ anh

Với em, tình cảm giành cho Anh đã chiếm hết chỗ cho những người khác giới kia mất rồi. Với người ta, em là Ích kỷ, là Chảnh, là Cứng, với người ta em là Kén chọn, là Khó tính... Nhưng với Anh, em biết rằng, em không như vậy. Biết rằng mình vẫn đã và đang được yêu đây, yêu một người không hề hay biết sự tồn tại của nó. Tình cảm trao đi, tình cảm nhận lại, khi đó mới có hạnh phúc. Còn em, với em chỉ đi về một phía, hạnh phúc liệu có tồn tại? Em nghĩ là có, bởi chính em, em đang giữ cho mình cái hạnh phúc đó Anh ạ!

Anh à, nếu cứ như vậy, em không nghĩ là em có thể yêu một người khác trong một thời gian ngắn nữa. Nếu cứ như thế này, tâm hồn em sẽ bị chai sạn đi mất. Nếu cứ như thế này, em sợ rằng em sẽ không quên đi những gì mình phải quên và nên quên. Sợ rằng, em sẽ yêu Anh nhiều hơn mà thôi!

Anh à, xin Anh đó, xin Anh đừng làm em phải đau khổ thế này nữa. Xin Anh hãy cứ bước đi đi, cứ thẳng đường mà đi, đừng để ý đến em nữa. Anh tàn nhẫn cũng được còn hơn Anh cứ dịu dàng quan tâm em thế này. Anh cứ đi đi, cùng với người mà anh yêu thương, mặc kệ những cảm xúc của em, mặc kệ những nỗi đau của em, mặc kệ những tình cảm em giành cho Anh.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Và em lại mơ, giấc mơ xa!

Nếu quên được anh, em đã quên. Nếu dễ dàng mở lòng yêu một chàng trai khác, em đã là một nửa của họ rồi. Sao em vấn thế, vẫn hướng về anh, dù rằng từ lúc anh chưa có người yêu cho đến khi anh chọn chị là người chung bước? 

Mơ. Lại mơ. Mơ đến một vùng đất xa lắm, sâu lắm, thăm thẳm, mà sao không giống nơi nào nhỉ? Dù một chút, một chút quen thuộc cũng không!

Nhớ. Lại nhớ rồi. Nhớ gì cũng không biết nữa. Chỉ thấy con tim chợt rên rỉ...

Đau. Lại nỗi đau cũ. Ai biết? Vết thương lòng bỗng cựa quậy, ồn ào như muốn nhô lên khỏi ký ức chìm sâu.

Tỉnh giấc! Giật mình! Khóc...

Lại vậy rồi… Em biết! Con người ta, trong cuộc sống hàng ngày, có mấy ai dễ tách bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài để sống thật với những gì mình có bên trong? Anh cũng vậy. Và em cũng thế!

Có những phút giây của ngày hôm qua, em không thể biết, bất chợt sự thật vỡ òa, rõ ràng trước mắt: Em đã lớn - lớn trong mắt ông bà, bố mẹ, lớn trong suy nghĩ của anh và lớn ngay trong cảm nhận của em. Ý thức cho em biết rằng, em đã lớn rồi, 22 tuổi rồi đấy, nhưng phải làm gì đây khi càng lớn thì cảm xúc của em càng rộng, tình cảm của em càng đậm và tình yêu của em giành cho anh càng sâu sắc hơn?

Có những phút giây của ngày hôm qua, ngỡ rằng mình đã quên, nhưng ngày hôm nay đây, em nhận ra rằng mình vẫn đang rất nhớ. Nhớ rất nhiều, rất rõ, rất gần... Lí trí bảo tình cảm, tình cảm điều khiển lí trí, chúng dùng dằng nửa nọ nửa kia, có khi tưởng chừng xung đột không thể hòa giải được, bất lực. Cái tên lí trí trong em bảo rằng phải quên đi, quên những gì không đáng nhớ, nhưng tình cảm lại níu kéo thật mạnh, giật lại tất tần tật những gì em không thể nào quên! Em không biết tại sao lại thế. Bản thân em cũng chẳng thể hiểu được tình cảm đó là gì, càng không biết được thế nào là tình yêu, như cái mà người ta vấn nhan nhản nói ra hàng ngày ấy. Không biết! Không hiểu! Chỉ biết rằng, nghĩ đến anh, nhớ đến anh tiếng lòng em lai thổn thức.

Nhắc đến anh làm em quên đi rằng bên cạnh em vẫn đấy những người dõi bước theo em, vẫn đã và đang cố gắng bảo vệ và che chở cho em. Nhắc đến anh, làm em muốn gặp.- nhưng em sợ! Em sợ phải đối diện với tình cảm của em. Sợ gặp anh rồi, khi về em lại nhớ. Sợ rằng em sẽ khóc. Sợ lòng mình sẽ bị tổn thương... Em sợ khi gặp anh, anh lại vẫn cứ quan tâm. Sợ thấy anh nói chuyện điện thoại với chị. Sợ thấy anh nói về tương lai. Sợ thấy anh, cảm xúc trong em lại trở lại...


Em biết, anh còn cả một sự nghiệp phía trước, một tương lai rộng mở. Em luôn biết như vậy, và mong mình sẽ là người giúp sức. Nhưng không được, không được nữa anh ạ. Vì anh đã chọn chị. Bên anh đã có chị! Biết bao lần em tự nhủ, anh đã có chị bên cạnh, nhưng lòng ích kỷ trong em lại không muốn chấp nhận điều đó! Đã có lúc, cái phần CON trong em trỗi dậy, len lỏi trong suy nghĩ của em ý thức rằng anh - chị chia tay. Thật ích kỷ đúng không anh? Nhưng may quá, em đã tỉnh lại, chỉ mong anh được hạnh phúc! Anh - chị rất đẹp đôi, thật lòng em mong! Đã có lúc em tưởng mình không thể gượng dậy được tình cảm, để rồi em biết mình đã chiến thắng bản thân. Em yêu anh đến mức không thể giả vờ làm em gái của anh được. Và em đã lạnh lùng, và em đã vô tâm - dù rằng vẫn hàng ngày dõi theo từng bước tiến của anh.

Có nhiều lần em tự hỏi, liệu anh đã từng ở trong tình thế như em? Nếu đơn thuần chỉ là vấn đề của lý trí thì có lẽ em đã đủ thông minh và mạnh mẽ để giải quyết. Nhưng biết sao đây, khi tình cảm em dành cho anh lại ẩn sâu trong trái tim?Nếu quên được anh, em đã quên. Nếu dễ dàng mở lòng yêu một chàng trai khác, em đã là một nửa của họ rồi. Sao em vấn thế, vẫn hướng về anh, dù rằng từ lúc anh chưa có người yêu cho đến khi anh chọn chị là người chung bước? 

Em vẫn thế, vẫn một mình với tất cả những trăn trở, suy tư, một mình với nỗi cô đơn mà chỉ có anh mới làm em dịu bớt? Nếu kể cho ai đó nghe, chắc họ sẽ khó tin lắm. Nhưng nếu sau này, tình cờ nghe ai đó kể chuyện của em cho anh thì anh hãy tin rằng tình cảm em giành cho anh là thật lòng, anh nhé! Em cứ tưởng mình đã quên, đã nguôi, đã mạnh mẽ. Nhưng rồi, nước mắt em cứ thế rơi, lăn dài, nức nở... Em vẫn biết là phải thế này, thế kia, biết là phải mạnh vào, cứng rắn lên một chút, biết là phải như thế, nhưng chưa làm được anh ạ!

Anh ạ, anh biết không, cứ mỗi lần nghe những giai điệu quen thuộc, em lại nhớ. Gặp anh và chị đi chợ cùng nhau, anh biết tâm trạng của em thế nào không? Rất tủi thân mà không dám thể hiện .Vâng, em đã quen, quen cô đơn, quen không có người chung bước, và đã quen không có Anh!

Em nhớ, có ai đó từng nói: “Can đảm không phải là không sợ - can đảm là vẫn sợ nhưng vẫn làm”. Em đã can đảm yêu anh nhưng không đủ can đảm để quên. Em quá yếu đuối? Không, em không phải thế! Chỉ vì tình cảm dành cho anh vẫn đang nhiều, rất nhiều mà thôi. Em sẽ bỏ "lòng can đảm yêu anh" và sẽ có người tiếp thêm sức mạnh để có "lòng can đảm quên anh". Em sẽ là một cô em gái vô tư, thoải mái, sẽ vẫn luôn bên anh nhưng sẽ quan tâm và thương yêu theo một cách rất riêng, để anh không chút vướng bận, yên tâm bên chị, để em đi tìm hạnh phúc cho riêng mình! Người ta vẫn đợi em, vẫn mong em như em đã từng mong anh... Mong anh về... Để nhìn anh. Gần anh. Nói chuyện với anh. Thương yêu anh theo cách bình thường nhất!

Nếu nhìn về phía trước, em, anh, chị hay những người thân đều thấy một tương lai tốt đẹp của anh và chị. Và em mừng! Nhưng thực sự em không biết làm thế nào anh ạ. Em phải làm gì đây khi tưởng như đã quên rồi, tưởng như đã dấu, đã cất, đã khóa kỹ bằng mã số của công việc, cuộc sống ồn ào và bằng cả những tình cảm mới rồi, những rồi em lại nhận ra càng ngày em càng lún sâu vào tình cảm dành cho anh. Em phải làm gì đây khi nước mắt nghẹn lời mỗi lúc nói chuyện với anh xong? Làm gì đây khi chỉ biết khóc khi nhớ anh? Làm gì đây khi em muốn nói chuyện với anh mà không dám nhấc máy gọi điện? Làm gì đây khi yêu anh mà anh không hề hay biết, yêu anh mà anh không thể làm gì vì bên anh đã có chị? Giá như, lúc này đây, chỉ cần một cuộc điện thoại hay một tin nhắn của anh, rất bình thường thôi nhưng em sẽ hạnh phúc lắm...Giá như em đủ cam đảm để gọi...Và giá như em đủ cản đảm để... quên!

Anh biết không, trong cuộc vui hôm đó của mọi người, anh đã không đến được. Anh có biết trong buổi liên hoan đó, em chỉ lo cho anh không? Lo anh đi đường nhỡ may có chuyện gì đó, lo anh đi đường đông, lại về chuyến xe muộn sẽ mệt lắm. Em đã khắc khoải chờ tin nhắn của anh để biết rằng anh đi đường an toàn. Em đã nghĩ anh ốm, nhưng không dám nhắn tin hay  gọi điện, vì em sợ, một nỗi sợ vô hình... (mãi sau này em mới biết em sợ là có căn cứ!) Em chỉ mong sao anh đừng xảy ra chuyện gì. Anh cũng đừng ốm nhé, bởi vì nếu ốm em sẽ lo lắm đấy, lo mà không được và không nên đến thăm thì em lại càng lo hơn. Vì thế, anh đừng ốm nhé, mong sao bệnh viêm xoang của anh không phát theo mùa đông nữa, mong sao anh luôn khỏe mạnh, công tác thật tốt, mong chị của anh là một người biết quan tâm đến anh từ những cái nhỏ nhất là em yên tâm rồi anh ạ. 

Và em lại mơ, giấc mơ xa! (Thì thầm 300)

Và hiện tại, riêng em, em vẫn cứ sống với hàng mớ những nguyên tắc của bản thân, với những luật lệ vô lý của riêng mình, vẫn sống với hàng mớ những ký ức của quá khứ - hiện tại - tương lai! Và em lại mơ, giấc mơ mới.

Giấc mơ xa...  

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Đừng để anh ấy mang em đi!



Giá như một lần nào đó trong đời, anh cho em thấy mình có lý do để ở lại, để thấy mình xứng đáng được nhận một tình yêu thật sự chứ không phải một cái phủi tay...

Rất nhiều ngày rồi em tự hỏi bản thân rằng là em muốn đi hay vì anh chẳng buồn níu giữ? Anh biết không sẽ có rất nhiều rất nhiều người lướt qua và dừng lại bảo em rằng hãy đi đi...
 
Giá như một lần nào đó trong đời, anh cầm lấy tay em và bảo rằng: “em đừng đi!”. 
 
Giá như một lần nào đó trong đời, anh cho em thấy mình có lý do để ở lại, để thấy mình xứng đáng được nhận một tình yêu thật sự chứ không phải một cái phủi tay... 
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì anh ấy luôn mỉm cười, luôn mang sự quan tâm đặt cạnh sự lạnh nhạt nơi anh.
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì khi điện thoại nóng ran để gọi hàng trăm cuộc nhỡ đến anh thì anh ấy đã ở bên cạnh để chắc rằng em an toàn.
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì khi em tuyệt vọng gọi tên anh thì anh ấy đã lau sạch nước mắt cho em và nói rằng: “em xứng đáng nhận đc một tình yêu đúng nghĩa”.
 
Đừng để anh ấy mang em đi 1
Người em yêu – anh ở đâu khi em đau đớn? Anh ở đâu khi e sợ hãi? Anh ở đâu khi em cần anh hơn bất kỳ ai khác?
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì một lúc nào đó em sẽ cảm động và nhầm tưởng rằng đó chính là tình yêu.
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì một lúc nào đó em sẽ ngu ngốc bám vào một cái phao và khờ dại tin rằng nó sẽ ko mang về nỗi đau to lớn.
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì một lúc nào đó em chẳng còn thể khóc, nhìn tất cả nhẹ tênh và nhàn nhạt, kể cả tình yêu của chúng ta...
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì một lúc nào đó em sẽ buông xuôi, để nước mắt rơi nghiêng, nỗi đau hoành hành và  mọi thứ cuốn em ra xa anh, rất xa anh...
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì khoảng trống có thể lấp nhưng chẳng bao giờ vừa khít!
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì anh ấy không phải là anh và em cần anh, chỉ anh thôi...
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Đừng để em đau đớn nhận ra rằng tình yêu nơi anh chưa từng tồn tại, rằng ghen tuông nơi anh là một khái niệm xa xỉ với em, mình đã quá mệt mỏi và đã đến lúc phải ngừng cố gắng.
 
Đừng để anh ấy mang em đi! Vì tình yêu này đã trải qua tất cả được-mất, đã chẳng thể theo năm tháng mà nhạt màu, đã chẳng còn đúng sai hi sinh hay từ bỏ... 

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Anh hạnh phúc nhé!

Giờ nghĩ lại lúc ấy, tại sao em lại không hề khóc? Tại sao em lại không tỏ ra yếu đuối một xíu mà lại vẫn mạnh mẽ, vẫn mỉm cười để nói ra câu "anh hạnh phúc nhé". Bình thường khi có những điều khiến em cảm thấy đau khổ, hoặc là nước mắt chảy dài không ngăn được, hoặc không thì sẽ nghẹn không nói được lời nào. Thế mà tại sao lúc đấy em vẫn bình thường vậy? Vẫn nói, còn có thể mỉm cười được mà. Chẳng lẽ tình cảm trong em với anh không nhiều như em nghĩ? Nhưng nếu như thế thì tại sao khi ngồi trên xe, một mình, em lại khóc nhiều đến vậy để đến giờ mỗi lần nhớ lại lúc ấy em lại thấy quặn lòng.
Anh biết không, câu làm em đau lòng nhất chính là khi anh nói tình cảm với em chỉ là rung động nhất thời, nhưng sau một thời gian tìm hiểu anh cảm thấy không phù hợp. Uh, không hợp nên em cũng chẳng còn quyền gì để níu kéo. Mọi thứ đối với em trong thời gian qua tất cả chỉ do em lầm tưởng, ngộ nhận thôi. Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải, sao lại để đến lúc anh phải nói thẳng ra với em như thế này. Nhưng cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã nói rõ ràng, bản thân em là người rất cố chấp, nếu điều gì không rõ ràng sẽ không bao giờ chịu từ bỏ. Nếu anh không nói rõ, có lẽ em vẫn cố gắng lao vào một cách mù quáng rồi đấy.
Thư tình: Anh hạnh phúc nhé - 1
Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải (Ảnh minh họa)
Em đã từng tự trách bản thân mình rất nhiều, từng tự hỏi tại sao lại như vậy, tại sao anh với em là không phù hợp. Nhưng rồi em cũng có thể nhận ra ANH và EM KHÔNG HỢP không có nghĩa là em là một đứa tồi tệ hay em với tất cả những người khác không hợp. Có thể em không hợp với anh, nhưng ở đâu đó sẽ có người hợp với em, và anh cũng vậy. Việc của em chỉ cần chờ cho đến khi người phù hợp với mình xuất hiện mà thôi.
Ai cũng hỏi em thích anh ở điểm nào? Thật sự em không biết, đến bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó. Em chỉ nhận ra rằng ở bên anh em có cảm giác rất thân thuộc, em rất thích nhìn thấy anh cười, sao nhỉ, nụ cười rất hiền, rất ấm áp. Nên sau này, anh hãy hạnh phúc, hãy cười thật nhiều nhé.
ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tình yêu trẻ con

Vậy là mình đã quen nhau hơn một tháng rồi anh nhỉ? Kể từ giây phút anh nắm tay em và chuyện tình của mình bắt đầu từ ngày ấy. Tận sâu trong thâm tâm em luôn hoang mang vì anh chưa một lần nào nói lời yêu em hay một lời chính thức bắt đầu với em.
Em yêu anh vì anh là người công an đầy trách nhiệm và làm việc năng nổ, dù anh ở vị trí nào trong công việc em biết anh vẫn cố gắng làm bằng tất cả tâm huyết và tấm lòng. Em và anh gặp nhau, quen nhau qua thế giới ảo nhưng em biết tình cảm hôm nay có được không phải là ảo mà xuất phát từ hai trái tim chân thành. Anh nói yêu anh em sẽ khổ, nhưng không được yêu anh và không được anh yêu càng khổ hơn anh biết không? Cuộc sống cô đơn của em, cám ơn anh đã đến với biệt danh hồn nhiên em đặt “anh già”, nhờ anh mà cuộc sống đơn điệu của em có chút sắc màu và anh nói vì hoàn cảnh của em mà anh thêm trân trọng những phút giây bên gia đình.
Nhưng hạnh phúc nào cũng có những niềm đau, có tương phùng đồng nghĩa có biệt ly, và anh nói “Anh sắp phải đi học ở Cần Thơ và hai năm mới về”. Tim em nghẹn lại, đắng lòng đôi chút. Kể từ giây phút đó, ngồi đếm ngược thời gian đến lúc anh đi, có lẽ người ra đi chắc không buồn bằng người ở lại! 2 năm – với em dài lắm, đủ để lòng người thay đổi, đủ để quên tất cả, đủ để anh già quên hết tất cả về em.
Tình yêu trẻ con - 1
Chỉ cần được nghe giọng nói ấm áp của anh mỗi ngày là em hạnh phúc lắm rồi (Ảnh minh họa)
Lúc trước em và anh chung một bầu trời nhưng có thể gặp nhau, nhưng từ đây có thể chung một bầu trời nhưng chẳng bao giờ gặp được. Lúc đó, không biết anh già có còn nghĩ tới em không? Bờ vai đó không biết em còn cơ hội để được dựa vào mỗi khi vấp ngã không? Vì sẽ chẳng ai chịu ngồi hàng giờ nghe em kể lể, than vãn, sẽ chẳng ai siết chặt bàn tay em, chẳng ai cùng em đi chung con đường nữa rồi. Góc phố đó giờ đã vắng bóng anh, thiếu đi tiếng cười và cả giọng nói đầy yêu thương của anh nữa.
Anh sắp đi và anh chẳng nói gì về mối quan hệ giữa tụi mình, anh chỉ lạnh lùng và cười vô tư khi em nói em nhớ anh già nhiều lắm, muốn gặp anh nhưng sợ anh không thể tranh thủ thời gian cho em được. Dù biết là không thể gặp anh trước khi đi để tặng anh những lá thư em viết vội, không thể chạm tay vào những kỉ niệm ngày hôm qua nữa rồi, em sẽ cố gắng trân trọng. Em không làm gì được chỉ có thể chúc anh học tốt, hai năm sau trở lại sẽ lại là anh như ngày nào.
Anh lẳng lặng đến cuộc đời em và có phải sẽ lẳng lặng rời xa em vô tình như cơn gió, với em khoảng cách về không gian và thời gian không quan trọng, chỉ cần được nghe giọng nói ấm áp của anh mỗi ngày là em hạnh phúc lắm rồi. Dù em không biết anh nghĩ về em như thế nào, xin anh hãy nhớ: “Tình yêu đâu lúc đâu cần nhớ mong gì, tình yêu đôi lúc đâu cần theo lý trí, chỉ cần ta hiểu nhau dù ở phương nào, có những cảm nhận chẳng cần phải nói.” Tình yêu trẻ con của em tuy không đẹp, không kiêu sa như tình yêu của người khác, nhưng ít nhất xuất phát từ trái tim này…

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ước ở bên anh

Tình yêu là gì nhỉ? Em chưa bao giờ được yêu nên chẳng biết tình yêu là gì? Em chỉ biết tình yêu của mấy cô cậu bạn thân là khi hai đứa cãi nhau nó gọi em tới tâm sự, chia sẻ về những ngóc ngách, uẩn khúc của cái gọi là tình yêu. Còn khi làm lành, chúng liền bỏ quên em để tìm những góc riêng cho tình yêu của hai đứa. Nhiều lúc em cũng muốn có một tình yêu, muốn thử được yêu để được quan tâm, chiều chuộng, để khi đi ăn không phải ăn một mình, khi đi xe không phải tự lái, và là khi mùa đông tới, có một bàn tay to sù nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của em rồi ôm em vào lòng. Tình yêu là vậy phải không anh?
Em đã chờ anh từ rất lâu, chàng trai của cuộc đời em. Thế nhưng em càng chờ lại càng mất hút. Đám bạn bảo em khó tính, người yêu mình không yêu toàn yêu người không yêu mình. Em cười khì: “Khi nào tìm được tình yêu tao sẽ đánh cho nhừ tử vì tội tao lù lù thế này cũng không nhận ra”. Thế mới là cuộc sống muôn màu muôn vẻ phải không anh.
Những lúc chúng bạn bảo em phải tìm một người mà yêu đi để cho biết thế nào là yêu? Em dửng dưng, mạnh dạn hô hào và hát theo: “Forever alone” kèm theo câu: “Nhìn chúng mày giận nhau, dăm bữa nửa tháng chia tay, đau khổ, khóc lóc tao thấy thật đáng thương”. Em chỉ mạnh lời nói như thế thôi chứ thực tâm trong lòng, em vẫn đang chờ anh – chàng hoàng tử cưỡi bạch mã mà em vẫn tưởng tượng từ lúc còn nhỏ xíu.
Ước anh ở bên - 1
Hạnh phúc không khó kiếm tìm nhưng phải đi tìm hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Em cũng là con gái, em cũng có cảm xúc của riêng mình. Chỉ có điều, em giấu cảm xúc trong những cuốn sách, trong nụ cười  sảng khoái, trong những câu chuyện dí dỏm với đám bạn thân. Những người hay cười, hay nói nhiều là những người chất chứa nhiều tâm sự lắm đấy anh ạ.
Anh đang ở đâu nhỉ? Bao giờ anh mới xuất hiện để em không phải đi gặp bạn bè trong tình trạng đơn độc. Những lúc cô đơn, buồn tủi, em cũng cần có một bờ vai để dựa, để chia sẻ nỗi niềm riêng không thể bộc bạch với những người bạn thân mà sao tìm anh khó quá. Cũng có thể anh hiện hữu ngay trước mắt mà em không nhận ra, nhưng cũng có thể, em sẽ phải đánh đổi bằng mọi cách để tìm ra chàng hoàng tử của em. Em vẫn đang phải chờ đợi, đang phải tìm kiếm bởi người em yêu thật đặc biệt phải không anh. Vì anh không phải là một chàng trai bình thường, anh là chàng hoàng tử bước ra từ trang truyện  cổ tích -  lịch lãm, tốt bụng và sẽ yêu em trọn đời.
Cô bé Lọ Lem đang chờ anh từng giờ, từng phút, từng giây để anh xuất hiện. Đặc biệt là những đêm có mưa sao băng, em lại nguyện cầu tình yêu của em ở bên để nhân đôi niềm hạnh phúc. Đến bao giờ anh mới tới bên em nhỉ? Em chỉ còn biết: “Đợi chờ là hạnh phúc”. Hạnh phúc không khó kiếm tìm nhưng phải đi tìm hạnh phúc. Em vẫn đang trên con đường kiếm tìm anh, tìm hạnh phúc cho riêng mình. Ở nơi nào đó, anh có vậy không nhỉ?

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hãy quên em như chưa từng

Hôm nay dù nhìn thấy anh đã có đôi, còn em vẫn một mình, thì bình yên trong cõi lòng em chẳng vì thế mà mảy may xao động. Em vẫn nặng lòng với đời sống, tin rằng trên đời này tình yêu là có thật, và vẫn đang chờ chú rể của riêng em.
***

Ngày ta yêu, em đã bao lần mơ anh thật đẹp đẽ trong bộ lễ phục vest đen sang trọng, khoác ánh nhìn dịu dàng thương yêu lên người phụ nữ với chiếc váy xòe trắng vai bồng giản dị bước bên cạnh, là em.
Mơ rằng, chẳng có nụ cười nào rạng rỡ hơn nụ cười hai ta khi sánh đôi cùng nhau, sau tất cả những ấm ức dồn nén, những xa cách yêu thương trong suốt quãng thời gian miệt mài gìn giữ tình yêu của mình. Mơ rằng, bằng sự chân thành và tử tế, em có thể làm ba mẹ anh hài lòng, rằng mẹ sẽ đón em với nụ cười hiền, như em vẫn hằng tin, còn anh vẫn thường dám chắc như vậy. Những giấc mơ luôn thật đẹp!

Rồi cũng đến ngày anh khoác lên mình bộ lễ phục ấy, âu yếm nhìn người phụ nữ váy xòe trắng vai trần lộng lẫy kề bên, là một người khác em, rất khác. Anh quả là rất đẹp trai, chú rể của người ta ạ, còn cô ấy thì rực rỡ lắm. Em đọc thấy trong ánh nhìn của anh niềm hạnh phúc, thứ hạnh phúc không gợn chút khiên cưỡng. Em đã thực lòng thấy vui! Cuộc đời lạ lùng quá phải không anh?

Em sẽ quên, cái ngày anh quỳ dưới chân em cho một lời tạ lỗi, anh đã khóc. Anh nói anh làm tất cả chỉ vì ba mẹ, vì gia đình, ba mẹ muốn anh cưới một người con gái khác - chị ấy ở gần anh và trưởng thành hơn em. Em lại cho rằng, đúng hơn là anh đã thay lòng đổi dạ, từ ngày xa anh, niềm tin trong em đã bạc phếch màu.


Em hoang mang nghĩ về tuổi 22 và con đường dài phía trước không anh. Em khóc khi nói với anh mong muốn cuối cùng trước khi ta xa nhau, rằng, xin anh, khi nào cưới, đừng để em biết. 
Anh đồng ý và anh đã giữ lời. Chẳng phải vì anh là người trọng lời hứa, mà có lẽ bởi giờ này anh không còn đủ thời gian và tâm trí nhớ đến em, nói gì đến việc phá bỏ một lời hứa cỏn con, thứ mà anh thừa thãi và luôn hào phóng tặng cho người khác. 

Em vô tình biết được tin anh cưới, lặng lẽ xem những tấm hình anh và chị ấy hãnh diện khoe với mọi người. Trước đây em cứ nghĩ rằng hẳn là khoảnh khắc này rất tệ, nhưng lạ lùng sao, em thấy lòng bình yên.

Từ độ em vừa khóc vừa gói ghém những ngày cũ vào một ngăn tim và lặng lẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh, một mùa nắng đã qua. Nắng hong khô những ngày tháng nhớ anh mắt ướt. Nắng làm cho hoa thơm quả mọng, cho líu lo chim chóc, để em thấy rằng không có anh thì cuộc sống vẫn cứ vàng ươm rực rỡ ngoài kia. Nắng cho em tung tăng váy xòe dưới những vòm xanh mát. Nắng khẽ len vào nơi cõi lòng u tối nhất, gieo mầm cho những thơm tho. 

Một mùa mưa cũng đã qua. Từ dạo xa anh, em thôi không còn thiên vị yêu riêng mình nắng. Em bắt đầu làm thân với mưa. Rồi yêu những lúc chờ mưa nhìn trời ôm một bụng nước, yêu cả khoảnh khắc sau mưa đợi nắng, háo hức ngước mắt đón cầu vồng. Mưa nhẹ nhàng rửa trôi hết phiền muộn. Một mùa tình yêu thất bại đã qua.

Bây giờ đang mùa gió. Em thỉnh thoảng một mình lang thang phố, vui lắm khi bất chợt gặp đôi ba sợi nắng lạc mùa lả lơi trên tóc em dài tha thướt, vui cả những khi gió dắt theo mưa hân hoan như trời hát. Mới thấy, với em hạnh phúc giả dị quá chừng.

Hôm nay dù nhìn thấy anh đã có đôi, còn em vẫn một mình, thì bình yên trong cõi lòng em chẳng vì thế mà mảy may xao động. Em vẫn nặng lòng với đời sống, tin rằng trên đời này tình yêu là có thật, và vẫn đang chờ chú rể của riêng em.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chúng ta yêu nhau vào mùa thu

Thu đỏng đảnh như nàng tiểu thư kiêu kì, nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi cong, vươn mình khe khẽ như vẫn muốn ngủ vùi. Thu chùng chình, dỗi hờn oán trách hè sao đã vội qua.

Sớm nay nghe gió gọi mùa về trên phố. Mở bung cửa sổ thấy chiếc lá vàng đang say sưa hôn nắng bỗng chốc òa lên nức nở vì sắp phải chia tay cây để trở về với đất mẹ. Em cười hiền, thu đã về rồi đấy anh.
 
Thu đỏng đảnh như nàng tiểu thư kiêu kì, nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi cong, vươn mình khe khẽ như vẫn muốn ngủ vùi. Thu chùng chình, dỗi hờn oán trách hè sao đã vội qua. 
 
Anh nghe không, tiếng thu đang gọi anh, gọi em, gọi cả tình yêu chúng mình.
 
Chúng ta yêu nhau vào mùa thu, mùa thu rất tình.
 
Chúng ta yêu nhau vào mùa thu 1

Thu sang, tình em nồng nàn như hoa sữa và rực rỡ như những đóa cúc vàng, tình em đầy tràn như cơn bão, muốn cuốn phăng đi tất cả chỉ giữ anh ở lại.
 
Thu về, niềm vui đan bện vào nhau, rối rít. Gió thu cuốn đi những ồn ã, mỏi mệt khiến phố phường nên thơ một cách diệu kì. Cuộc sống lại nhẹ nhàng chậm rãi, ta đi bên nhau lòng thanh thản như không hề vướng bận trăm bề. 
 
Có những chiều thu, nỗi buồn bủa vây, gió thốc vào lòng trống hoác. Em hít căng lồng ngực thứ không khí hanh hao, lang thang giữa phố đông người để mặc giọt buồn lăn dài trên má. Bất chợt bàn tay được ủ ấm, một giọng nói trầm  bên tai “anh ở đây, ngốc à”. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm lòng em ấm lại. Chợt nhận ra thu có anh đẹp quá đỗi.
 
Phố thu, ta tìm thấy nhau trong cái nắm tay đầy vụng dại thuở mới yêu, tìm thấy nhau trong ánh cười nơi đáy mắt, rất trong, rất hiền. Ta tìm thấy nhau, tìm thấy tình yêu thực sự của đời mình. 
 
Em đã trót để hương hoa sữa len lỏi vào chuyện tình của mình, để rồi đi đâu cũng ám ảnh khôn nguôi như hình bóng anh luôn ngập tràn tâm trí. Hoa sữa là của thu, thu là của anh và anh là của em. 
 
Mùa vào thu không chỉ đẹp vì cỏ cây hoa lá, vì trời đất hiền hòa mà vì còn những kỉ niệm dịu dàng - dịu dàng như tình em.
 
Thu về.
 
Nắng đỏng đảnh.
 
Gió hanh hao.
 
Em ngượng ngùng.
 
Yêu anh.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Những bức thư chan chứa yêu thương người vợ đầu gửi Đại tướng

Yêu và nên duyên vợ chồng nhưng trong khoảng 10 năm ấy, Đại tướng Võ Nguyên Giáp và người vợ đầu Nguyễn Quang Thái luôn phải sống trong xa cách. Lúc này, những cánh thư là cách để hai người thể hiện tình yêu, sự quan tâm lẫn nhau.
Những ngày qua, sự ra đi của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, vị tướng tài ba của dân tộc Việt Nam khiến hàng triệu triệu người dân trên cả nước xót thương. Trong cuộc đời 103 năm của mình, Đại tướng đã để lại trong lớp lớp những người dân Việt những ấn tượng tốt đẹp về một vị tướng tài giỏi, phong thái giản dị, gần gũi, thương dân…
Đại tướng có hai người vợ, người vợ đầu là liệt sĩ Nguyễn Thị Quang Thái (em gái của nữ sĩ cách mạng Nguyễn Thị Minh Khai). Nhiều năm sau khi Quang Thái hy sinh khi bị bắt giam, Đại tướng lập gia đình với bàĐặng Bích Hà (con của cố Giáo sư Đặng Thai Mai – một người anh em, đồng chí thân thiết của Võ Nguyên Giáp thời trẻ).  
Vào năm 1931, khi Võ Nguyên Giáp vừa tròn 20 tuổi, trên tuyến xe lửa từ Vinh (Nghệ An) đi Huế, “anh Văn” gặp một thiếu nữ có đôi mắt “thăm thẳm, mênh mang như nước mặt hồ", người đó chính là Quang Thái. Cũng trong năm đó, ông gặp lại người thiếu nữ trên chuyến xe lửa ngày nào tại nhà giam (khi ấy cả Võ Nguyên Giáp và Đặng Thai Mai, Nguyễn Thị Quang Thái bị thực dân pháp bắt, bà Quang Thái khi ấy mới 16 tuổi).
Những bức thư chan chứa yêu thương người vợ đầu gửi Đại tướng
Đại tướng Võ Nguyên Giáp thời trẻ và người vợ liệt sĩ Nguyễn Thị Quang Thái (Ảnh: Internet)
Sau khi được thả, trong lần ra Vinh cùng người anh, người bạn Đặng Thai Mai, Võ Nguyên Giáp gặp lại Quang Thái. Tình cảm giữa hai người bắt đầu nảy nở. Thế nhưng, khi vừa yêu nhau, cả hai lại phải xa cách. Những cánh thư như là cầu nối nuôi dưỡng tình cảm giữa hai người.
Lần Võ Nguyên Giáp lên tàu ra Hà Nội, trong một bức thư, bà Quang Thái bộc lộ sự nhớ mong và tình cảm chưa nói thành lời: “… trăm nghìn điều chưa nói. Những chuyện muốn nói với G trước khi G ra Hà Nội cũng chưa nói, viết chưa xong được… Mỗi lần đọc được lại thơ của G là TH lại phải nghĩ, phải áy náy, xốn xang lạ lùng…”.
Những bức thư chan chứa yêu thương người vợ đầu gửi Đại tướng
Đầu lá thư, liệt sĩ Quang Thái viết: "Giáp yêu quý của Thái" (Ảnh: Đất Việt)
Dù vậy, khi ở Hà Nội, công việc và học hành bận bịu nên Võ Nguyên Giáp ít có thời gian viết thư cho Quang Thái. Ở quê, lúc này có một số người lời ra tiếng vào không hay nên Quang Thái đã viết thư cho người thương. Bức thư đề ngày 1/5/1934 nói về sự tin tưởng tuyệt đối dành cho người yêu: “Liễu (một người bạn của Thái – Giáp) nghi ngờ về tư cách của G. Than ôi, Liễu ơi, có biết rằng nói ra như vậy sẽ làm cho G đau lòng. G yêu Th, Th yêu G; yêu nhau tức là hiểu nhau, tin nhau… Th không biết G ngày nay có khác G ngày xưa hay không, chỉ biết G yêu Th mà Th yêu G được thì Th yêu mà thôi…”.
Trong một bức thư khác, nữ liệt sĩ có viết: “… Th nhớ G lắm… ngồi đây, Th nhớ về một độ G mới về Vinh, Th với G nói chuyện rất lâu từ hơn 7 giờ đến 12 giờ đêm ở chỗ bàn tròn này bên mấy tập thơ G có nhớ không? Nhớ lại xem nào! Đêm ấy thật đáng ghi vào “thiên tình sử” của chúng ta…”.
Sau thời gian yêu nhau, vào tháng 9/1935 Võ Nguyên Giáp và Nguyễn Thị Quang Thái nên duyên vợ chồng. Lễ cưới diễn ra khá gấp bởi lúc này bà ngoại của Quang Thái đột nhiên ngã bệnh, khó lòng qua khỏi.
Những bức thư chan chứa yêu thương người vợ đầu gửi Đại tướng
 Quang Thái bên người con Hồng Anh (Ảnh: Internet)
Mỗi khi người yêu – người chồng đi xa, người vợ trẻ lúc ấy lại bồi hồi lo lắng: “Giáp đi phen này, Thái ở nhà nỗi nhớ nhung khó lòng khuây khỏa lắm…”. Có lúc tình cảm dâng lên mãnh liệt: “Nhờ 6 ngày nay mà Thái hiểu Giáp hơn và có ái tình mật thiết hơn xưa. Bây giờ mới đúng là ái tình chứ không phải ái tình 6 tháng trước kia…”.
Khi sinh con đầu lòng là Hồng Anh, bức thư gửi chồng của bà còn kể thêm những câu chuyện về con. Song mỗi bức thư bà gửi luôn chất chứa những nỗi buồn thương: “... Con anh đã ngủ từ lúc 8h. Nó vừa giở mình nằm nghiêng như người lớn… Giáp có biết lúc ở ga về Thái nghĩ gì không?... Nhớ những lần Thái tiễn Giáp ở Vinh ra Hà Nội, vừa đi như đi “trong mộng”. Thái không biết ai đi chung quanh mình nữa. Về ẵm con, tắm cho con rồi Thái bế nó đi rong trong nhà mãi. Nhà vắng, trời chiều, mẹ bế con rươm rướm nước mắt”.
Những bức thư chan chứa yêu thương người vợ đầu gửi Đại tướng
Một trong những bức thư được Đại tá Nguyễn Huy Văn sao chép lại (Ảnh: Gia đình và Xã hội)
Suốt gần mười năm tình nghĩa vợ chồng nhưng khoảng thời gian họ bên nhau thường ngắn ngủi. Tuy vậy, sự xa cách không làm cho tình cảm giữa hai người mờ nhạt mà họ càng trân trọng nhau hơn. Quang Thái vẫn một lòng chung thủy, hướng về chồng: “Tương lai với chúng mình khổ ư? Chúng ta có như ai mà mê giàu sang? Tinh thần, lý tưởng thì quyết bền vững, không như những thứ ái tình xốc nổi, yêu vì danh, lợi, tài, sắc”.
Có một điều đặc biệt là hầu như các bức thư gửi người người yêu, sau này là chồng, bà Quang Thái đều xưng tên “Giáp” và “Thái”. Chỉ một số ít bức thư bà xưng “anh”, “em” nhưng tình cảm vẫn mặn nồng, son sắt qua từng con chữ.
Hơn 100 bức thư của nữ liệt sĩ gửi chồng đều được Đại tá Nguyễn Huy Văn (Ban liên lạc Việt Nam Giải phóng quân) lưu giữ cẩn thận, bản gốc được gửi cho Giáo sư Hồng Anh (con gái đầu của Đại tướng và liệt sĩ Nguyễn Thị Quang Thái, đã qua đời năm 2009).

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Vì đó là em

Ở cái tuổi 32, Nguyên đã có nhiều thứ làm người khác ganh tị. Anh cao ráo, dễ nhìn, là chủ của một một công ty ‘ăn nên làm ra’, có bạn gái xinh xắn và là người mẫu nhiều triển vọng. Mọi thứ thật tốt đẹp và hoàn hảo, đôi khi, Nguyên cũng cho rằng mình được ngôi sao may mắn ưu ái. Cuộc sống sẽ cứ như thế cho đến một ngày cô xuất hiện.
Hôm ấy, Hùng – người bạn thân và là đối tác của Nguyên, hẹn anh ra một quán cafe để bàn về một bản hợp đồng mới. Khi Hùng ra về, Nguyên đứng dậy, cho cái laptop vào cặp để chuẩn bị đi đón cô bạn gái, Trúc Ly. Bỗng, một đôi tay bé nhỏ ôm lấy chân anh, kèm theo tiếng gọi khẽ của một đứa bé:
- Ba… con với mẹ kiếm ba lâu lắm! Theo phản xạ anh vội xoay người và cúi xuống. Trước mặt anh là một bé gái xinh xắn chừng năm tuổi tóc cài nơ chuột mickey màu hồng nhạt, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước đang nhìn anh. Với tình huống bất ngờ chưa gặp như thế này, anh không biết phải làm sao ngoài cách đưa mắt nhìn như tìm kiếm người đi cùng bé. Đúng lúc đó thì cô xuất hiện, cô để vội hai ly kem trên tay lên bàn đi tới gỡ tay bé ra khỏi chân anh và nói với anh:
-Xin lỗi anh, bé nhận nhầm người…
Anh ngước mắt lên nhìn, đó là một người phụ nữ chừng 27 tuổi, ăn mặc giản dị. Qua cử chỉ của cô, dễ dàng nhận ra cô là mẹ của đứa bé.
Nhưng điều anh quan tâm là hình như ánh mắt của cô ấy khi nghiêng nghiêng nhìn rất quen. Hình như anh đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời anh không nhớ ra. Khi anh còn đang lục tìm trong trí nhớ thì cô đã dẫn bé gái đi mất. Mặc cho mẹ kéo đi, bé gái vẫn dõi ánh mắt như một dấu hỏi về phía anh.
Hai tuần sau, vào một ngày thứ bảy rảnh rỗi, khi đang đi siêu thị mua đồ, anh chợt giật mình vì lại bị ôm chân như ở quán cafe. Khi nhìn xuống, anh ngạc nhiên vì vẫn là bé gái xinh xắn ấy cùng câu nói cũ. Và cô cũng xuất hiện sau đó với vẻ mặt ngại ngùng cùng chiếc xe đẩy đồ đang mua dở dang. Nhưng lần này, mặc cô kéo, đứa bé vẫn cố ôm lấy anh. Cô bé vùng vẫy và khóc oà lên khi bị mẹ kéo:
- Con cần ba, con với mẹ nhớ ba lắm! Ba… ba không thương mẹ với con sao?
Trước những cái nhìn tò mò của những người chung quanh, mắt cô long lanh bối rối. Lại ánh mắt quen thuộc đó khiến anh chợt nhớ cần phải hỏi cô vài điều. Để tránh cho cô phải khó xử trước đám đông, anh bước tới, đưa tay ẵm đứa bé lên, nói nhanh là muốn giúp cô và mời cô ly cafe vì anh có chuyện muốn hỏi. Khi ngồi yên vị trong quán, anh nói cô rất quen, anh đã gặp rồi, anh đoán chắc như thế. Những thắc mắc của anh được cô nhanh chóng giải thích:
- Em là Phương, em biết anh tên Nguyễn Hoàng Nguyên. Mười năm trước, vào một buổi chiều, khi đi học về ngang sân vận động của trường đại học kinh tế, vô tình trái banh do anh đá bay trúng vào mặt em khiến em ngã nhào, bể kính mắt và quần áo lấm lem. Anh đã đưa em về xin lỗi ba mẹ em và sau đó mua kính khác đền cho em. Anh không nhận ra em cũng đúng vì bây giờ em dùng kính sát tròng. Đây là con em, bé Yến Oanh được 5 tuổi. Ba bé không còn. Vì anh giống ba bé nên mới có những chuyện xảy ra như thế. Em xin lỗi.
Anh đoán không sai mà, cô đúng là người quen cũ. Anh hỏi thăm thì biết cô đang sống ở một căn nhà thuê nho nhỏ cũng gần khu nhà anh. Cô nói cô trở lại thành phố bởi muốn bé Oanh có điều kiện học hành tốt hơn. Cô mời anh có rảnh thì tới chơi. Lúc ra về, khi trao đổi số điện thoại cho cô, anh muốn nói với cô, “ngày xưa anh rất có ấn tượng với cô. Sau đó, anh có trở lại nhà cô tìm kiếm nhưng người ta nói gia đình cô đã dọn đi nơi khác”. Có điều, anh ngập ngừng, lại không dám nói.
Thời gian sau đó, thỉnh thoảng anh vẫn hẹn cô cafe như những người bạn. Bé Oanh luôn được cô dẫn theo và bé vẫn kêu anh là ba như cũ. Anh ngăn cô, cứ để như thế, đừng cấm cản con bé. Cô cười khi nghe anh nói “coi như cho anh cơ hội trải nghiệm thử việc làm cha một đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu như thế”.
Một buổi chiều, khi đi làm về ngang một cái shop đồ chơi trẻ em, thấy con gấu bông màu hồng rất dễ thương, anh ghé vào mua và tới nhà cô. Khi anh gọi điện thoại, cô nói đang cùng bé Oanh chơi với nhau ở công viên. Anh ra đến nơi thì thấy mẹ con đang chơi trò cầu trượt và cùng cười vang trong buổi chiều nhạt nắng. Anh đứng khựng lại, tự nhiên anh thấy có cái gì đó len vào tim anh, anh thấy cô và bé thật đẹp.
Cả tuần nay, anh mất ngủ vì lô hàng nhập khẩu có vấn đề, phải chờ kiểm tra. Cứ nghĩ tới cái ngày vỡ hợp đồng, phải bồi thường thì anh toát cả mồ hôi. Nguy cơ phá sản lơ lửng trên đầu, chẳng hy vọng gì cứu vãn. Tối hôm đó, ra khỏi công ty, anh thấy sao lòng trĩu nặng, rẽ tay lái, anh chạy xe đến nhà Trúc Ly. Khi anh tới nhà, Trúc Ly đang say sưa hát hò và ăn uống với đám bạn gái. Anh lặng lẽ quay ra, anh không biết phải đi về đâu trong khoảnh khắc buồn phiền này… Anh chợt nhớ tới cô và bé Oanh.
Nghe tiếng chuông, cô chạy ra mở cửa. Bắt gặp anh trong bộ dạng thiểu não như thế, cô không hỏi anh chuyện gì, chỉ lặng lẽ đi nấu bữa ăn tối. Sau bữa cơm, trời đổ mưa tầm tả. Cô nhỏ nhẹ nói với anh, nếu anh không ngại, anh có thể ở lại. Cô biết anh đang gặp khúc mắc. .Khi ba mẹ cô di dân, đoàn tụ với anh trai ở nước ngoài, có để lại cho cô một căn nhà, hiện cô đang cho thuê. Nếu anh đồng ý thì ngày mai cô mang đi thế chấp ngân hàng số tiền đó coi như cô đầu tư vào công ty anh.
Trong khi anh còn đang chần chừ, sợ thất bại thì cô đã động viên anh. Thật ra thì số tiền đó cũng chẳng thể giúp anh giải quyết hết vấn đề hiện tại nhưng nhìn ánh mắt đầy niềm tin của cô, anh thấy mình như được tiếp thêm nghị lực. Tối hôm đó, khi cô kể chuyện “Cô Bé Lọ Lem” cho bé Oanh nghe. Anh nằm trên sofa nhà cô tận hưởng khung cảnh yên bình mà hình như trong cuộc sống của mình, anh thiếu từ lâu lắm! Anh chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, anh tới công ty với tâm trạng bình thản, chờ đợi những điều xấu nhất có thể xảy ra. Trưa hôm đó, anh hẹn Trúc Ly đi ăn cơm và nói lời chia tay, mặc cho cô giận dữ và nói là sẽ trả đũa, chẳng bỏ qua như thế cho anh. Khi cô đi rồi, anh cười nhẹ và tự hỏi không hiểu tại sao bao năm qua, anh có thể cùng Trúc Ly làm thành một đôi? Anh hiểu rõ không phải cô yêu thương hay hối tiếc khi chia tay anh vì có khối người săn đón ngoài kia. Cô yêu “cái tôi” của chính mình nên cô không chấp nhận khi người nói lời chia tay lại là anh.
Ngay trong tuần đó, vào một đêm khuya, chuông điện thoại của anh đổ dồn, nhìn thấy số của cô, anh vội vã nghe. Trong tiếng ngắt quãng, cô nói cho anh biết bé Oanh bỗng nhiên đau bụng vật vã, cô đang trên taxi đưa tới bệnh viện và cô thấy sợ hãi. Khi anh tới bệnh viện, nhìn dáng nhỏ bé của cô khi ngồi chờ trước phòng cấp cứu, lòng anh ngập tràn niềm thương xót. Anh không nói gi,̀ lặng lẽ đến ngồi bên cô, nắm bàn tay cô siết nhẹ. Cô tựa đầu vào vai anh khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.
Không biết có phải ông trời thương anh hay không, một tháng sau, lô hàng của anh được chứng minh không có liên quan hay vi phạm pháp luật. Mọi việc ổn thỏa. Buổi chiều, hết giờ làm việc, anh ghé mua bánh kem cho bé Oanh. Từ ngày bị nhập viện cảm lạnh đến nay, con bé chưa được ăn lại món bánh ưa thích.
Nhớ đến nụ cười của cô và khung cảnh ba người lại ríu rít bên bàn ăn như thời gian qua, anh nhấn ga cho chiếc xe lao nhanh về phía trước. Khi tới nhà cô, mặc cho anh nhấn chuông nhiều lần, căn nhà vẫn tràn ngập trong bóng tối. Anh gọi điện thoại cho cô… không liên lạc được. Anh lo lắng, sốt ruột… đi tới đi lui thì gặp bác hàng xóm bên cạnh, bạn sợ sệt nói:
- Sáng nay có một cô người cao cao, nhìn rất đẹp, đi cùng vài người nữa đến đây. Không biết chuyện gì mà họ đập phá và chửi bới cô Phương là nạ dòng, đi giật người yêu của kẻ khác. Khi lối xóm xúm lại can ngăn, họ mới chịu bỏ đi. Trưa, tôi thấy cô Phương mắt đỏ hoe, kéo vali và dẫn theo bé Oanh. Cô ấy có sang nhà tôi gửi chìa khóa, nhờ tôi nói với chủ nhà là cô ấy không thuê nữa khi hết hợp đồng và nếu gặp cậu thì đưa cho cậu lá thư này.
Không khó khăn để anh đoán biết cô gái ấy là Trúc Ly và đám bạn cơm rượu. Anh thắt lòng khi nghĩ đến cảnh cô phải chịu thiệt thòi khi gặp những người như vậy. Anh nhanh chóng mở bức thư ra đọc ngay. Những con chữ nhảy múa trong mắt anh:
”Khi anh đọc lá thư này, chắc em đi xa rồi. Anh đừng kiếm tìm phí công bởi khi quyết định ra đi, em đã biết làm sao để anh không thể tìm thấy. Em cảm ơn anh trong thời gian qua đã đối xử rất tốt với mẹ con em. Thật ra có một điều em không nói lâu nay. Nếu tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên thì mười năm trước em đã yêu anh rồi, ngốc ạ! Vào ngày đầu tiên anh đá trái banh vào trúng em đấy. Nhưng em nhút nhát không dám nói. Khi ba mẹ em chuyển đi nơi khác, em muốn liên lạc với anh nhưng em mặc cảm vì mình tầm thường và nhỏ bé trong khi anh thì nổi trội và xuất sắc. Bao năm qua, em vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân của anh.
Ngày anh đạt danh hiệu là một trong những doanh nghiệp trẻ tiêu biểu, em đã có mặt ở hàng ghế trong khán phòng với bó hoa. Em muốn chúc mừng anh nhưng em lại lặng lẽ quay ra khi thấy những cô gái xinh đẹp khác ôm chầm lấy anh. Cũng đúng thôi, anh xứng được như thế. Em tầm thường và mờ nhạt thì đâu có lý nào được anh chú ý tới, em chỉ có thế đứng từ xa mà nhìn. Khi biết anh có người yêu là cô người mẫu Trúc Ly, em tuy buồn nhưng vẫn mừng thầm cho anh. Em không di dân cùng ba mẹ bởi trong thẳm sâu con tim, em còn nuôi hy vọng mong manh là ngày nào đó có thể ở cạnh anh dù tư cách là một người bạn.
Còn đây là điều bí mật mà em chưa nói, bé Oanh không phải là con của em. Bé không có cha bởi mẹ bé là một cô gái đáng thương mà em tình cờ biết khi làm tình nguyện viên trong một chương trình đường phố thời còn sinh viên gần ra trường. Mẹ bé bị hậu sản mất đi. Lúc đó, ba mẹ em di dân, em sống một mình nên cũng không bị ràng buộc gi,̀ em đem bé về nuôi. Khi lớn một chút, bé hỏi về ba thì em lấy những hình ảnh của anh do chính em âm thầm thu thập được, nói ba là anh và đi làm ăn xa. Khi bé lớn, em sẽ dẫn đi tìm ba. Muốn bé như bao đứa trẻ khác, không phải bị mặc cảm về quá khứ nên em không cho bất cứ ai biết chuyện của bé và nhầm đảm bảo bí mật của mình nên em chuyển trở lại thành phố này sinh sống. Sau đó, em dẫn bé đi ăn kem thì vô tình gặp anh trong quán cafe dạo trước. Em không ngờ rằng bé có thể nhận ra anh là người trong bức ảnh và mọi chuyện xảy ra cho đến nay.
Em thừa nhận là em không tốt bởi không nói ra hết những điều này sớm hơn bởi em sợ khi anh biết thì anh không quan tâm đến em nữa. Nhưng hôm nay, em hiểu rồi anh ạ! Tình yêu không bao giờ có cái kết khi chỉ từ một phía, Trúc Ly – cô ấy nói đúng , anh chỉ cảm thấy mang ơn và thương hại, tội nghiệp hoàn cảnh của hai mẹ con em mà thôi. Em còn ở gần anh thì chỉ làm hại anh. Dư luận sẽ cười nhạo anh vì qua lại với một người mẹ đơn thân như em. Anh vốn là thứ em đánh cắp của người khác thì tới lúc em phải hoàn trả lại. Có những giấc mơ thật ngắn nhưng mà thật vui…”.
Mắt anh nhoè đi, anh xếp lá thư lại không đọc tiếp, tự mình thì thầm: ”Giá như anh nói ra với em là anh đã chia tay Trúc Ly. Phải chi em biết anh chưa bao giờ tội nghiệp hay thương hại em. Anh không dám nói ra bởi anh sợ em nghĩ anh thừa nước đục thả câu. Sợ em từ chối và tránh né. Bây giờ anh biết tìm em ở đâu đây?”.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg vi do la em zpse17408fa Vì đó là em
Một năm sau, vào buổi tối chủ nhật yên ả ở tỉnh nhỏ. Có một người phụ nữ trẻ dẫn theo đứa con gái, họ ngồi ăn kem trong một quán nhỏ cạnh bờ hồ. Gần đó là chiếc radio đang phát chương trình nhạc yêu cầu buổi tối. Giọng truyền cảm của cô phát thanh viên vang đều đều:
- Sau đây xin mời qúy thính giả nghe ca khúc “Vì đó là em” được yêu cầu bởi anh Nguyễn Hoàng Nguyên gửi cho vợ mình là chị Trần Ngọc Phương kèm với lời nhắn: ”Phương à, bây giờ em với con đang ở đâu vậy? Anh muốn nói với em, anh vẫn chờ em, không phải chỉ một năm mà mười năm hay cả đời này vì anh yêu em”.
Trong khi giọng ca sĩ vang lên và mọi người thả hồn theo giai điệu, từng giọt nước mắt trong suốt chảy trên đôi má của người phụ nữ. Đứa bé gái không biết vì sau mẹ khóc, bé hồn nhiên hỏi mẹ:
- Sao mẹ khóc, mẹ nhớ ba hả? Con cũng nhớ ba nữa. Mẹ dẫn con đi gặp ba được không? Con muốn ba mẹ ở chung với nhau như ba mẹ của mấy bạn trong lớp của con.
Cô ôm con vào lòng, khẽ gật đầu.
Sáng thứ hai, khi tan cuộc họp thông lệ đầu tuần, anh trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, dưới tán cây có những con chim sâu thoăn thoắt chuyền cành. Anh bâng khâng thầm hỏi bây giờ cô đang ở đâu, có vui không, có biết một năm qua anh tìm kiếm và nhớ cô cháy cả lòng? Nhà cũ của cô, anh đã thuê lại, những lúc nhớ cô, anh tới đó ngồi hàng giờ nhìn đồ đạc mà hình dung cô và con.
“Anh còn cơ hội gặp lại em không, mình có có thể bắt đầu không?”… Chợt điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Một số điện thoại lạ, không có trong danh bạ. Anh bật máy. Đầu dây bên kia im lặng, ngập ngừng chừng mười giây và một giọng nói nhỏ quen thuộc cất lên:
- Em cùng bé Oanh đang ngồi trên xe khách lên thành phố. Chừng một giờ nữa thì tới, anh ra bến xe đón em với con được không?
Sáu tháng sau, vào một ngày nắng đẹp hòa cùng nền nhạc tân hôn dìu dặt, bé Oanh với trang phục thiên thần cùng nụ cười rạng rỡ, tung những cánh hoa hồng đỏ thắm trong chiếc lẵng hoa xinh xắn vào không trung. Phía sau bé là chú rể và cô dâu với vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc tiến vào sảnh cưới. Tiếng vỗ tay chào mừng của bạn bè và người thân vang lên.
Hôm nay là… ngày cưới của anh và cô!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Cho người anh yêu!

Em thương yêu!
Như vậy là chúng ta đã xa nhau rồi thật rồi em nhỉ. Mới đây thôi anh cùng với em còn đang hạnh phúc,vậy mà giờ đây chỉ còn mỗi anh gặm nhấm nỗi xót xa này. Ngày xưa em đến với anh ,anh xem đó như là một phép màu của cuộc sống dành tặng cho anh. Em đã cho anh rất nhiều,niềm tin,hy vọng,và tình yêu của em. Nhưng anh đã không biết nâng niu trân trọng những gì anh có,anh đã để tuột em mất khỏi tay anh. Anh sai anh đã sai quá nhiều rồi,anh đã làm trái tim em phải đau khổ,rỉ máu. Chia tay nhau là tốt nhất cho cả hai chúng ta. Dù cho điều này thật sự là điều có nằm mơ anh cũng không nghĩ nó xảy ra. Lá rời cây vì gió cuốn hay vì cây không giữ lá lại? đây là câu hỏi lớn trong đời anh mà anh chưa thể nào giải đáp được đây. 




Hãy cứ xem như ngày xưa anh và em chưa hề gặp nhau đi,xem anh như người lữ khách lướt cái bóng bé nhỏ qua cuộc đời em đi. Như trăm ngàn triệu người cứ qua rồi lại qua. Anh không hề hối hận vì đã yêu em,không hề chút nào hết. Bên em anh đã có những tháng ngày thật đẹp,đó sẽ là những kỉ niệm đẹp về mối tình đầu của chúng ta. Nhưng tình yêu đẹp monh manh dễ vỡ lắm em ạ,có lẽ vì vậy mà anh đã để mất em. Nhưng cuộc sống là những trải nghiệm mà,hợp rồi lại tan là quy luật tất nhiên thôi. Em hãy xem anh như hạt bụi phủ nhòa lên tấm kính cuộc đời em,em hãy xóa nó đi và rồi em lại tìm được chính mình. Hãy để anh làm hạt bụi giữa bãi cát dài kí ức em thôi,để ngày mai ngày kia hay ngày nào đó nếu như em vô tình dẫm chân lên hạt cát anh,chỉ mình anh đau thôi. Không có anh ở bên em hãy sống cho tốt nhé,anh vẫn luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc. Hãy tìm cho mình một bờ vai vững chắc,là chỗ dựa cho em trong suốt cả cuộc đời này,và hơn hết là một trái tim biết yêu thương em hết mình. Lần cuối cùng này để trái tim anh khép lại xin được gọi em lần nữa gọi em cô bé đã từng là của anh: “anh yêu em!”
ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS