RSS

Một mối quan hệ chưa kịp đặt tên

Có quá nhiều người con gái anh có thể gọi trong đêm khuya để tán gẫu hay để quậy phá, sao anh lại gọi cho em? Anh chỉ liên lạc lúc thích, chỉ đi chơi với em lúc trống trải. Rất muốn quan tâm anh đấy mà có cần thiết không nhỉ?

Em bướng bỉnh, ngốc nghếch, thích được nũng nịu như một đứa trẻ con, thích được mọi người quan tâm, thích tranh cãi với một ai đó. Quanh em có bao người dành sự quan tâm đặc biệt, nhưng em vô tình với tình cảm của họ. Em tự đặt ra câu châm ngôn về tình yêu cho mình “Một và chỉ một”, chỉ yêu và sẽ kết hôn một người.

Tháng 3, em có một mối quan hệ không rõ ràng, chẳng biết nên gọi là tình anh em, tình bạn hay một chút tình yêu. Em ghét cái nắng nóng, sự oi bức, ghét ngồi sau xe của người say rượu nhưng lại cảm nhận được sự bình yên và bối rối khi bàn tay anh nắm lấy tay em thật chặt. Cả tháng 3 em chỉ nghĩ về anh, nghĩ về chính mình và cũng chẳng thể lý giải được cảm xúc hiện tại, chỉ biết nó chẳng nhẹ nhàng, chẳng êm ả, chút mơ hồ, chông chênh.

Tháng 3 với những kỷ niệm đẹp: đi cà phê, nấu ăn, chơi cầu lông… Em không thích những lời nói hoa mỹ, ngọt ngào, chỉ cần những lời hỏi han, chia sẻ, động viên thật chân thành để được chia sẻ cùng nhau, hiểu nhau nhiều hơn. Đó cũng là cách em thể hiện đối với anh. Em không tự tin vào chính mình, đôi tay không đủ tự tin để ôm anh từ phía sau ngay cả khi anh kéo lấy tay em vì anh hoàn hảo và vì em sợ mình bị tổn thương. Bởi em là người sống chân thành, không thích sự đùa giỡn trong tình yêu và rất ghét sự giả tạo. Em từng nói với anh điều này nhưng không biết anh có nhớ không?


Anh đa tình, thích trêu chọc mọi người, nhiều lúc lại quá vô tâm với những dòng tin nhắn của em. Rồi em nhận ra trong anh vẫn còn tồn tại nhiều yêu thương. Một buổi chiều đầu tháng 5, em không nghe rõ câu chuyện anh đã kể trên xe. Anh muốn kể về nỗi lòng hiện tại? Anh bảo em nghe bài hát “Tình yêu nào phải trò đùa”, em đã khóc ngay khi nghe những câu hát đầu tiên, lần đầu tiên khóc khi nghĩ về anh. Đó chính là nỗi lòng của anh?

Em không muốn chạm vào những gì thuộc về riêng tư nhưng rất muốn chia sẻ để biết anh vui vì điều gì và buồn vì điều gì. Thật sự em không thấy thoải mái chút nào, lòng bất an khi biết anh buồn, không khỏe. Trong lòng đang giằng xé và em chọn cách im lặng nhưng luôn dõi theo, đó là cách em thể hiện đối với những người mình yêu quý.

Một ngày tháng 7 bầu trời không còn xanh, ngày em bệnh nặng nằm trong viện, em rất muốn gọi anh nói mình đang bệnh, muốn anh đến thăm nhưng lại tự nhủ “Mình có thể chịu đựng, không nên làm phiền anh”. Buổi tối em lên cơn sốt cao, một số điện thoại không tên đã lâu không xuất hiện trong điện thoại, em bỏ lỡ cuộc gọi ấy. Rồi một dòng tin nhắn ngắn: “Em bị gì”. Em thấy tim mình đập mạnh, sao anh lại biết em bệnh? Sự quan tâm của gia đình, bạn bè khiến em đã có thêm nghị lực vượt qua những ngày cuối của bệnh sốt xuất huyết.

Đã bao lần em muốn hỏi: “Có bao giờ anh nghiêm túc nhìn lại mối quan hệ của chúng mình trong thời gian qua không”. Câu hỏi ấy không còn ý nghĩa gì nữa, em nên ngừng nghĩ về anh. Anh đến với Sài Gòn bắt đầu cho việc học và đang bắt đầu một yêu thương mới. Em luôn tạo cho mình vỏ bọc lạnh lùng, hờ hững nhưng thật sự trái tim mềm yếu vô cùng, lại rất nhạy cảm.

Em sợ nhất cảm giác hụt hẫng, mất niềm tin về một cái gì đó. Vậy mà giờ đây trong em cảm giác ấy đang chế ngự, đan xen là chút tức giận, ghét anh vô cùng khi anh chuyển vào tài khoản gửi trả lại em số tiền phí em đã chuyển hồ sơ lên cho anh. Quên anh vào một ngày đầu tháng 9, em bước sang tuổi mới với nhiều điều đang chờ đón, em cần chín chắn, kiên cường, bản lĩnh để đối mặt với những khó khăn trong việc học, công việc và chuyện gia đình.

Em phải cố gắng đến nhường nào để thấy lòng mình bình yên. Có quá nhiều người con gái anh có thể gọi trong đêm khuya để tán gẫu hay để quậy phá, sao anh lại gọi cho em? Anh chỉ liên lạc lúc thích, chỉ đi chơi với em lúc trống trải. Rất muốn quan tâm anh đấy mà có cần thiết không nhỉ? Chỉ là việc gửi một tin nhắn thôi mà em lại sợ, sợ anh không trả lời lại tin nhắn và nếu có cũng chỉ vài chữ ngắn ngủn. Em sợ lắm sự lạnh lùng của anh.

Ngày hôm qua, ngày không nắng, lần thứ hai em trở lại thành phố nơi anh sống, anh chở em qua các con đường, cùng nhau thưởng thức các món ăn. Em yêu cái tĩnh lặng của hoàng hôn với những cơn gió mát, thích cái cảm giác được anh đội mũ bảo hiểm, em vui khi giả vờ bước thật chậm để anh đứng lại đợi em và cả niềm vui khi em cố tranh cãi với anh những chuyện linh tinh.

Ước muốn cùng anh ngắm hoàng hôn ở khu lấn biển không thành nhưng cảm ơn anh đã đưa em đến bờ sông. Ở bên cạnh em suốt cả buổi chiều bình yên ấy để nụ cười của em lại vô tư hồn nhiên như trước, thả hồn mình trôi theo làn gió và để những phiền muộn của ngày hôm qua theo những viên đá nhỏ mà em cố hết sức ném chúng đi thật xa.

Em nhận ra một điều, anh vẫn ở bên, vẫn nói chuyện cùng em đấy nhưng lòng trông ngóng, lo lắng cho một cô bé sắp đến. Em mâu thuẫn lắm, lý trí muốn gặp cô bé để nói “Chị cảm ơn em”, còn trái tim lại sợ đau. Trong lúc chờ đợi, em không đứng cạnh hay ngồi phía sau xe anh mà chọn cho mình một vị trí đứng bên lề, vẫn hướng về anh. Em đã thấy gương mặt sáng ngời của cô bé ấy từ rất xa, cả ánh mắt dỗi hờn của cô nhìn anh khi thấy sự xuất hiện của em. “Em cảm ơn anh” là lời em nói thay cho lời tạm biệt. Em ngồi lặng trên xe khách, lòng ngổn ngang, ngắm nhìn thật kỹ từng con đường, hàng cây vì biết em sẽ không bao giờ quay lại thành phố này nữa.

Rồi một ngày chúng mình gặp lại, có còn sợi dây liên kết nào chăng? Có lẽ đã đến đoạn kết cho một mối mối quan hệ chưa kịp gọi tên. "Con người sinh ra không phải tan biến như một hạt cát mà để in dấu trong trái tim người khác”. Cái tên em có để lại vệt nhỏ nào trong trái tim anh không? Dù chưa bao giờ là người yêu của nhau nhưng em cảm ơn anh vì tất cả, anh làm em hiểu ra những điều chưa từng hiểu. Em chân thành cầu mong anh khỏe, bình yên, đừng mải mê chinh phục tình yêu nữa, hãy tìm lại trái tim yêu thương và trao trái tim ấy cho duy nhất một người xứng đáng.

Những lúc anh buồn hãy gọi cho em, em sẽ là nơi để anh trút hết những phiền muộn. Em chỉ có thể làm được những điều đó cho anh mà thôi. Hãy nở nụ cười thật tươi anh nhé. Em cũng luôn như vậy. Ngày mai khi gió cuốn những nỗi buồn đi thật xa, niềm vui lại về bên em. Em chững chạc, kiên cường hơn, học được cách chấp nhận mọi chuyện. Trong phương châm tình yêu của mình em sẽ phải thay câu nói “Một và chỉ một” bằng câu “Chân thành, yêu cuộc sống, điều kỳ diệu nhất sẽ đến”.


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét