RSS

Chỉ còn lại tình yêu

Từ ngày hôm đó đã mười năm trôi qua, cô không còn gặp anh nữa. Hình bóng của anh trong cô và ngay cả những kỉ niệm, không hẳn là quên đi nhưng đã không còn rõ ràng nữa. Cô đã lập gia đình và tuổi mộng mơ cứ thế đi qua, đi qua nhẹ nhàng. Những lo toan cuộc sống và lớp bụi thời gian đã phủ kín một thời xa xưa mà hi hữu lắm cô mới giật mình nhớ lại. Rồi trái tim chợt đau nhói. Nó cũng giống như một vết thương nặng nề của da thịt, sau một thời gian sẽ khỏi, nhưng lại đau nhói lên những khi trở trời và rồi cũng dịu đi rất nhanh. Ngày anh chia tay cô không lời giải thích, không câu từ biệt, cô đã bực tức không sao hiểu nổi. Và xen vào đó là trái tim xáo trộn vô cùng, cô chìm vào những ngày tháng đau khổ nhất, yêu thương, căm giận và nuối tiếc.

Cô chỉ có thể tìm được một lý do duy nhất cho anh: Anh đã yêu người con gái khác! Và suốt một thời gian dài, Cô chỉ còn biết hận anh và một thời gian sau nữa, cô đã quyết định đi tìm một tình yêu khác cho mình trong khi anh vẫn còn day dứt trong cô. Và rồi cô lập gia đình, một gia đình rất hạnh phúc, từ đó tình cảm dành cho anh gần như đã chết, chỉ còn lại các xác khô héo ở đâu đó trong trái tim tội nghiệp của cô. Và thi thoảng lạo đau nhói lên như thế. Chỉ thi thoảng để hoài niệm về anh, cô lại đi xem triển lãm tranh “chỉ còn lại tình yêu” của một hoạ sĩ vô danh mà cô đã rất ngưỡng mộ.

đau khổ

Hôm nay, cô vô tình đi ngang qua góc công viên, nơi mà ngày đó anh và cô đã trao nhau nụ hôn đầu tiên. Và cũng là trong vô thức, cô dạo bước vào thiên đường xưa cũ ấy. Mọi thứ như vẫn đây, vẫn cây si già, chiếc ghế đá cũ mà cô còn nhớ từng vết lồi lõm trên đó. Một cảm giác lâng lâng dịu ngọt tràn ngập trong cô.

- Xin lỗi, ông có thể nhường cho tôi chiếc ghế này không? - Cô gãi đầu ngần ngại hỏi một người đàn ông xấu xí, ăn mặc lôi thôi đang ngồi đó. Tóc ông ta dài, đã có nhiều sợi bạc, xoã xuống, thành ra không còn nhìn thấy mặt nữa.

Ông ta trả lời giọng hằn học:

- Còn chỗ đấy, cô thích thì ngồi xuống, tôi không đi đâu hết.

Cô nhìn người đàn ông vẻ ái ngại rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh, rõ ràng là rất sợ sệt. 

Những kỉ niệm ngày xưa chợt trỗi dậy, chưa bao giờ cô lại thấy nó mạnh mẽ đến thế. Cô bồi hồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cảnh vật vẫn đây, vẫn mặt hồ này, thế mà đã mười năm. Dù đã có chồng nhưng cô không thể không bất giác thốt lên: “Anh!”.

- Này, cô làm cái gì mà hét lên thế? - người đàn ông giận dữ khi cô phá vỡ bầu im lặng của ông ta.

Rất nhanh chóng, cô  trở lại ngay với thực tại:

-    Dạ vâng! Tôi xin lỗi…Xin lỗi..! 

Nói đoạn, cô vội vã gạt mấy giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào rồi ngồi lặng lẽ chẳng khác gì người đàn ông kia. Một lát sau, một cách rất ngây ngô cô buột miệng:

-    Ông không biết đấy thôi, ngày xưa, ngay tại chỗ này, anh ấy đã trao tôi nụ hôn đầu tiên đẩy!

Rồi có vẻ như rất ngượng ngùng, cô rụt cái cổ lại như con rùa, trên môi không giấu nổi sự e thẹn, y hệt như ngày ấy. Cô mím môi lại nói thều thào:

- Thật ngọt ngào ông ạ!

Người đàn ông vẫn im lìm, nhưng cô biết là ông ta vẫn đang lắng nghe. Đã ba mươi tuổi rồi mà cô vẫn ngây ngô như ngày nào:

- Ông biết không, cứ chủ nhật anh ấy lại hẹn tôi ra đây đấy, và rồi…lại thật ngọt ngào ông ạ!

- Đứa nào yêu nhau mà chả thế!

Người đàn ông bất ngờ cất tiếng nói làm cô ta giật cả mình. Cô ta lại rụt cổ vào, vẻ e thẹn ngày một tăng, đến nỗi má đỏ ửng cả lên chẳng khác gì thiếu nữ:

- Anh ấy hay mua kem cho tôi ông à, tôi thích ăn kem lắm, mà vì thế ngày nào anh ấy cũng mua.

Người đàn ông lại gầm gừ:

- Thằng cha nào mà chả thế, còn con gái bọn cô thì thích đủ trò, đã thế lại hay nhõng nhẽo nữa!

- Ơ! Thế ông cũng biết à?

Cô đáp lại và nhận thấy ông ta nãy giờ cứ loay hoay hoài như người bực tức cái gì lắm mà không nói ra được. Cô nhìn ông ta ngần ngại rồi chợt vẻ mặt đổi hẳn, cô nói, hẳn là trong lòng rất buồn rầu:

- Anh ấy là  một hoạ sĩ, anh ấy yêu tôi lắm, suốt ngày anh ấy đòi vẽ tôi, thế mà anh ấy đã bỏ tôi đi đấy ông à!

Cô vừa dứt lời, ngưòi đàn ông bất giác rùng mình, tay cố vịn vào ghế cho khỏi ngã, rồi ho lên vật vã.

- Ơ kìa, ông sao thế, ông bị ốm à?

Người đàn ông vẫn không ngừng loay hoay, sờ soạng tìm chiếc gậy. Thì ra ông ta bị mù.

Ông ta đứng dậy, loạng choạng, cố bước đi thật nhanh như người bị ma đuổi.

- Ông ta sao thế nhỉ?

Cô nhìn theo cho đến khi ông ta ra khỏi cổng công viên mà chẳng hiểu ra sao cả.

Chợt cô thấy ông ta để quên một chiếc túi vải, cô chạy vội ra nhưng đã không còn thấy ông ta đâu nữa, cô quay lại ghế đá, tò mò lấy cuộn giấy trong túi ra xem. “Ông ta bị mù mà vẫn đọc được cơ à” - cô vừa tự nhủ, vừa mở cuộn giấy ra xem. “Trời, ông ta còn xem được tranh nữa” - cô nói khi vừa mở ra đựợc một nửa bức chân dung một người con gái. 

Rồi như không thể tin vào mắt mình nữa, cô hoảng hốt nhận ra, người trong bức tranh không ai khác lại… chính là cô!

- Trời ơi! …anh!...

Cô thốt lên, rồi vội vã chạy ra cổng công viên một lần nữa, trái tim cô như muốn nổ tung, trong lòng xốn xang một cảm giác khó tả. Cô nghẹn ngào gọi không ra tiếng:

- Anh! Anh ơi! Phan của em…

Nhưng bóng người đàn ông đã mất hút từ khi nãy.

Cô quay lại, và còn ngồi đó một hồi lâu. Mãi cô mới có thể hoàng hồn trở lại được, cô cố bình tĩnh xắp xếp lại mọi thứ, và rồi nhận ra tất cả…

“Phan ơi! Anh vẫn còn đây! Thì  ra căn bệnh ấy, cuối cùng cũng đã cướp đi đôi mắt của anh. Thế mà em đã hiểu nhầm anh và hận anh đến thế. Đã mười năm nay, em hâm mộ những bức tranh trong triển lãm mà không hề hay biết tác giả lại chính là anh. Anh đã phải cô đơn biết mấy. Giờ thì em đã hiểu tại sao anh luôn đạt tựa đề “chỉ còn lại tình yêu” cho các bức tranh của mình. Phan ơi, có lẽ nào, anh đã nhìn, đã sống và đã vẽ những bức tranh bằng cả tình yêu hai đứa mình sao?
ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét