RSS

Chỉ cần nghĩ tới anh là em thấy hạnh phúc rồi

Em vẫn luôn tự hỏi từ khi nào mình lại có cảm xúc này? Nó chỉ là cảm xúc thoáng qua nhất thời hay là…
Không biết từ khi nào, em bắt đầu quan tâm đến anh. Em lo lắng mỗi khi anh ốm, buồn mỗi khi anh buồn và vui khi thấy anh hạnh phúc.
Không biết từ khi nào, em lại hay ghen vô cớ đến thế? Em ghen khi anh mỉm cười thân thiện với một chị ở công ty. Em ghen khi anh cho ai đó đi nhờ. Em chạnh lòng khi bắt gặp một bức ảnh thuộc về xa xưa và thấy buồn vô hạn khi đọc những lời yêu thương mà anh đã từng viết cho người con gái khác. Cảm giác nhói đau không nói nên lời, dẫu biết rằng tất cả chỉ là quá khứ vậy mà em lại ghen.
Không biết từ khi nào, em thấy anh trở nên vô cùng gần gũi, quen thuộc đến thế, cảm giác như quen nhau từ lâu lắm rồi ấy, có khi từ kiếp trước cũng nên. Em nhớ chi tiết tất cả mọi thứ liên quan đến anh từ số điện thoại, địa chỉ, ngày sinh đến biển số xe… Đôi lúc em cũng phải phục mình bởi ngay cả số chứng minh thư của mình em còn không nhớ nổi.
Không biết từ khi nào mà một đứa con gái yêu sự đơn giản như em lại quan tâm đến ngoại hình như thế? Em chăm chút cho mình từng tí một, mặc gì để mình nhìn vừa xinh vừa dịu dàng hơn trong mắt anh.
Không biết từ khi nào, em lại chăm chỉ học nữ công gia chánh đến thế. Em vào bếp học chế biến những món ăn mà anh thích, tập may vá thêu thùa sao cho khéo. Ôi trời! Cứ như là đang có một con người mới hiện hữu trong em ấy.
%thu tinh %thong diep tinh yeu
Không biết từ khi nào mà một đứa mù tịt về thể thao, về bóng đá như em lại suốt ngày đọc báo, lên mạng, tìm hiểu tất cả mọi thông tin về đội bóng MU. Có những hôm em thức trắng cả đêm chỉ để xem một trận bóng, để rồi sáng hôm sau trông em chẳng khác nào một chú gấu trúc ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn cố tỉnh táo để kể cho anh nghe chi tiết của trận bóng. Em luôn tự hỏi tất cả mọi chuyện em làm có phải vì em muốn nói chuyện với anh nhiều hơn không hay vì một lý do nào khác?
Không biết từ khi nào em cứ hay nghĩ vu vơ về anh rồi lại cười một mình. Có lẽ chỉ cần nghĩ tới anh thôi là em đã thấy hạnh phúc rồi.
Không biết từ khi nào em lại chú ý đến cái điện thoại của mình 24/24 thế chẳng bù cho trước kia em toàn để linh tinh bởi với em “Người di động còn điện thoại cố định” nhưng bây giờ thì khác lúc nào cũng vậy, em đều chờ đợi từng dòng tin nhắn là những cuộc điện thoại của anh.
Không biết từ khi nào em lại yêu thành phố nơi anh sống đến thế? Không phải chỉ vì nơi đó phong cảnh hữu tình, con người thân thiện mà bởi vì đó là nơi anh sinh ra và lớn lên. Em có cảm giác nơi ấy giống như quê hương của mình, thật gần gũi và thân quen.
Không biết từ khi nào em lại kể hết cho anh biết những bí mật mà em chưa bao giờ tiết lộ với ai. Nhiều lúc em tự hỏi: “Tại sao em lại đặt niềm tin vào anh thế nhỉ? Tại sao em lại muốn tâm sự hết với anh?”
Đó chỉ là một số trong vô vàn những cảm xúc mà em đã trải qua….Anh à?….Liệu có phải em đã yêu anh rồi không?

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét