Em yêu mùa Thu, yêu cái nắng chiều nhàn nhạt, vàng
võ, buồn buồn của trời chiều, yêu cả tiếng rì rào của rừng cây trút lá,
nhưng em sợ mùa Thu vì ẩn chứa trong nó là những cơn giông bão và cả
những kỷ niệm buồn.
Lần đầu
em cảm nhận được nét đẹp yêu kiều nhưng buồn man mác là những chiều
trốn học cùng anh tha thẩn, nghe anh giải nghĩa vì sao trong tiếng Hán
chữ Sầu được ghép bởi chữ Hỏa, chữ Tâm và chữ Thu, dường như em linh cảm
mơ hồ rồi sẽ có ngày em phải xa anh…
Anh không giống những
người con trai mà em đã gặp, ba hoa nhưng rỗng tuếch. Anh hiểu biết
nhưng thâm trầm và hình như anh có biệt tài đoán được ý người khác. Với
anh em như cô học trò ngoan, như con chiên mộ đạo đứng trước giáo chủ và
nuốt vào lòng những lời huấn thị. Cảm ơn anh! Nhờ anh em đã trang bị
cho mình khá đủ đầy cẩm nang sống. Nhưng có điều em không thể hiểu, đằng
sau ánh mắt đằm thắm kia, đằng sau gương mặt đôn hậu sẵn sàng sẻ chia
ấy là ai? Anh ma mãnh đến thế ư? Anh đọc được trong ánh mắt em đang nói
điều gì và con tim em run rẩy, em sẵn sàng tan chảy, dâng hiến vô điều
kiện trong vòng tay anh nếu anh tỏ tình. Tại sao anh vừa gần gũi nhưng
có khi lại quá đỗi xa xôi?
Đến giờ khi đã là vợ,
là mẹ rồi, em mới ngộ ra rằng, cuộc sống vốn dĩ vẫn vậy, chúng ta thi vị
hay phức tạp hóa nó lên thì nó phức tạp, đơn giản nó đi, cuốn mình vào
công cuộc mưu sinh thì nó sẽ chẳng có gì là ghê gớm. Qua những gì anh sẻ
chia trên facebook hay những dòng status em mới biết, thì ra anh không
hiểu gì về em. Anh sợ một ngày nào đó tình yêu sẽ bị hủy diệt bởi những
lý do cơm áo tầm thường. Anh tỉnh táo lắm, biết rút lui đúng lúc để bảo
vệ những giá trị siêu phàm, để tình yêu hoàn toàn bất tử? Anh không dám
yêu, chẳng dám sống thì đúng hơn, anh bỏ em giữa nghìn trùng chông chênh
và tuyệt vọng, tình cảm chân thành lại được anh lý tưởng hóa bằng những
ngôn từ siêu thực.
Cuộc sống, tình yêu với em đơn giản lắm, chỉ cần
sự tôn trọng lẫn nhau, một chút sẻ chia trong công việc, chung tay với
em những công việc không tên, thế là đủ, thế là tình yêu, thế là hạnh
phúc… Chồng em chắc chắn thua xa anh về mức độ hiểu biết, về kỹ năng
sưởi ấm lại căn nhà lạnh lẽo, về khả năng tự làm mới mình. Anh ấy mộc
mạc chân thành và vô tư lắm.
Dù sao
em cũng cảm ơn anh đã cho em hiểu thế nào là cuộc sống, thế nào là cách
gìn giữ tổ ấm nhỏ của mình và chính anh đã thổi vào tâm hồn cằn cỗi
chen lẫn một chút ngây thơ, ngốc nghếch của em chút thi vị khi nhìn đời
để rồi lại bâng khuâng, rạo rực khi tờ lịch điểm tiết lập thu, khi cái
nắng hanh vàng nhuốm chiều tà bằng nỗi buồn man mác.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét