RSS

Anh còn nhớ không?

Anh bước tới nó thật gần.Chầm chậm và khẽ cốc đầu nó.Nó giật mình và quay lại nhìn.Thấy anh,nó khẽ mỉm cười - một nụ cười buồn.Đôi mắt xa xăm nhìn về hướng bầu trời.Một bầu trời trong xanh tô điểm những đám mây màu trắng tạo nên những hình thù kỳ lạ.Biển,mặt biển trong xanh và phẳng lặng nhưng nào ai biết lòng nó đang biến động.Những cơn sóng lòng đang trỗi dậy trong nó.Có ai khùng khi nó đi ra ngắm biển vào 12 giờ trưa.Ánh nắng chói chang khiến đôi mắt nó nhòa đi.Không đội mũ,không khẩu trang,không áo khoác.Tất cả,chỉ là chiếc áo pull mỏng manh và quần jeans thường ngày nó vẫn mặc.Ngồi trên bãi cỏ nó lại nhìn và cứ nhin.Chỉ đơn giản vậy thôi.
Suy nghĩ thế nào,nó lại điện thoại cho anh và giờ đây anh lại ngồi cùng nó.Vui nhỉ,anh bảo nó "bị khùng" nhưng vẫn cùng nó nằm đây.Trên bãi cỏ mênh mông của biển Đà Nẵng,để những ánh nắng gay gắt hắt vào khuôn mặt.Bỏng,rát nhưng lại rất vui.Nó khẽ mỉm cười.Anh quay lại nhìn nó và khẽ hỏi "lại có chuyện gì hả em".Giọng nói ấm áp ngân vang quen thuộc của anh.Nó lại thấy lòng mình dường như ấm lại và chỉ khẽ nói "không có gì đâu anh ạ,em chỉ muốn ra biển.Đơn giản vậy thôi".
Đôi khi,nó lại thích nổi loạn,và muốn cùng ai đó cùng nổi loạn với mình.Và có lẽ,anh là người thích hợp nhất.Anh tìm một gốc cây có che bóng mát và bảo nó lại đó.Anh ngồi đấy,nó mệt và nằm trên chân anh.Cả không gian chỉ có mình nó và anh,cơn gió biển nồng nàn và mằn mặn.Lưỡi của nó có thể cảm nhận được cái vị mặn của biển.Và lòng nó cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh.Bàn tay chai sần vì những phong sương của cuộc đời.Và nó cảm thấy thú vị khi mối quan hệ giữa nó và anh.Tình bạn không ra tình bạn,mà tình yêu cũng chẳng ra tình yêu.Và nó định nghĩa mối quan hệ này là như thế nào nhỉ và tình cảm này là như thế nào.Và nó cũng chẳng hiểu nổi nữa vì anh chưa hề nói một lời yêu với nó.Chỉ là một nụ hôn nồng nàn khi bắt đầu gặp nhau và cứ thế mà đến tự nhiên,không một lời tỏ tình,không một lời tán tỉnh hay thời gian theo đuổi.Và nó thấy đây là mối quan hệ tự nhiên nhất,nhanh nhất và vui nhất và buồn cười nhất từ trước đến nay mà nó có được.Vừa ngủ nó vừa cười một mình"em cười gì vậy,mộng du à".Nó vừa nhắm mắt lại vừa nói"không nói đâu,hihi,chỉ là tự nhiên chợt nhớ lại nên cười à".Anh lại hỏi"à mà em lại có chuyện gì à"."không có gì đâu chỉ là những chuyện bức xúc bực mình không kìm nén lại được thôi.Có anh ngồi đây rồi nên quên hết rồi và không nhớ nữa".Anh cười"rõ là ngốc".Nó chỉ cười,ngồi dậy nó thấy một loại rau lá giống hình trái tim.Nó hỏi"lá gì vậy anh".Anh nói"rau muống biển đó em"."Vậy à,giờ em mới biết đó,Hèn gì,có nghe bài hát chuyện tình rau muống biển nhưng không biết rau muống biển đó như thế nào"."Giờ biết rồi nè".Nó vỗ tay và mỉm cười y như trẻ con vậy."Khùng vừa phải thôi bé".Thôi đi ăn cái gì chứ anh đói bụng quá rồi.Nó nhất trí.Nào cùng đi thôi.Hihi.Anh vẫy tay nói nó lại.Đứng gốc cây anh chụp bé tấm nha.Ok chứ.Hì,nó làm kiểu đủ thứ hình dạng và có lẽ bên anh nó cảm thấy mình thật vô tư.Và có lẽ,nhờ anh mà sau này nó lại biết giận biết hờn biết tức.Chứ không phải như khúc gỗ cứng nhắc trôi bồng bềnh giữa dòng sông của cuộc đời.Nói chuyện phiếm trêu chọc nhau,dẫn nhau đi ăn quán ven đường.Đôi khi,chỉ những đơn giản bình dân vậy mà thấy lòng nhẹ nhàng thanh thản và bình an.Về lại phòng,nó cảm thấy ấm áp và chìm vào giấc ngủ sâu để bắt đầu một cuộc hành trình mới và khẽ mỉm cười khi được đọc một tin nhắn từ anh "ngủ giấc đi cho khỏe nha bé.Và đừng nghĩ ngợi gì nữa cả.ngủ ngon".7h tối đắp mền ngủ thi đua với gà.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét