RSS

Yêu người - khó quá không anh?


Là em đang sống trong thế giới do mình vẽ nên hay do bản thân chưa chấp nhận những gì thực tế mang lại....


Yêu người - khó quá không anh?

Những kỷ niệm đẹp chúng ta đã có với nhau em chẳng muốn quên nhưng cũng chẳng muốn nó lại xuất hiện trong đầu lần nữa. Bao nhiêu lần em qua lối cũ để như chờ đợi kỳ tích nào đó xuất hiện.... là chúng ta vô tình gặp nhau như cảnh trong phim ảnh... như là anh lại chờ em ở góc khuất nào đó mà em chẳng hay... Nhưng em hiểu, đó chỉ là ảo giác do em tự nghĩ ra để an ủi tâm tư mình.

Người nào đó bảo em rằng: "Rung động bởi ai đấy đâu dễ có nên hãy biết trân trọng nó". Mãi đến tận sau này khi chúng ta chẳng là gì của nhau câu nói đó mới đi sâu vào tâm trí của em. Thật điên rồ khi để quên được anh, em đã cố gắng yêu ai đó, người ta yêu em hơn cả bản thân mình. Em cố gắng xích lại gần họ hơn, cố gắng không có khoảng cách nhưng càng thế hình ảnh của anh lại hiện hữu trong em... Và em chẳng có cảm giác tim mình đập nhanh, tâm trí bồi hồi khi gặp họ... bởi thế em biết mình đã sai, đã làm điều có lỗi với họ nên em lại trở về với em ban đầu. Những suy tư em dấu kín, muốn than thở với ai đó những gì em đang trải qua, muốn khóc trên vai ai đó khi em có bao nhiêu gánh nặng đang đè nén... muốn được ai đó chiều chuộng làm theo những gì em muốn: cõng em trên lưng, đọc sách cho em nghe, ngồi nghe em kể lể chuyện nọ xọ chuyện kia đến cả tiếng đồng hồ.... Có ai thế không anh?

Càng mong muốn thế bao nhiêu thì con người anh lại xuất hiện trong em nhiều hơn.... Càng ngày em càng cảm nhận được sự cô độc của tuổi đang lớn. Lắm bạn nhiều bè nhưng chẳng ai đủ tin cậy để em dựa dẫm vào được. Nhìn một lượt list danh bạ, em lại buông máy xuống thở dài rồi vẫn ngồi một mình ở quán trà quen thuộc ngắm người người qua đường... Người ta hối hả tất bật vì gia đình, vì bản thân... còn em vẫn đang ngồi đấy vẽ cho mình một đường đi cho tương lai. Tương lai ấy - Bầu trời ấy....muốn có được nó hẳn em phải cố gắng nhiều ở thời gian hiện tại này. Ước gì ngày có đến 48 tiếng hay 50 tiếng để em hoàn thành hết việc trong ngày: học ở trường, cày cụi tiếng anh lẫn thêm tý tiếng Nga, học nhảy Sexy Dance, học nhóm, đi dạy kèm..... Thấy không anh...cuộc sống em tất bật như thế từ ngày không có anh đấy... Cố gắng hối hả hơi với mọi thứ, cố gắng hoàn thiện mình để em quên đi cảm giác nhớ nhung anh mỗi ngày, quên đi sự ảo tưởng về xúc cảm của anh vẫn dành cho em. Nó làm em mệt thật mệt, ngày trôi qua nhanh đến nỗi em chẳng biết được tại sao mình có thể làm được những việc trước đây mình chưa từng nghĩ tới nữa...


Là em đang sống trong thế giới do mình vẽ nên hay do bản thân em chưa chấp nhận những gì thực tế mang lại....

Là em đang đi đúng hướng vì bản thân mình hay chỉ cố gắng để giết đồng hồ thời gian đang xoay vòng

Là em đa nghi, chưa tin tưởng người nào khác ngoài anh hay chưa có ai thật sự thật lòng với em.....

Là em..........đang yêu anh hay yêu hình ảnh của anh trong trí tưởng tượng?

Những ngã rẽ của cuộc đời bắt buộc em phải đi qua, phải đứng dậy... Nhưng sao đoạn đường ấy dài thế... Có lúc nào em quay đầu lại vì bước chân em mỏi mệt vì những khó khăn em vấp phải không? Hay là em sẽ cố gắng chạy thật nhanh để đến cuối đoạn đường đó...đoạn đường không có anh....
ST

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét