RSS

Nếu một lần tay đã nắm chặt, xin đừng buông…

Một số người đi qua ta thật, một số người quay lại ngoái đầu, nhưng cuối cùng họ vẫn mải miết trên lộ trình họ chọn, một số người khiến ta mất không ít thời gian để đuổi theo nhưng vẫn thấy chân mình chậm bước, rồi ta đi một quãng đường xa, thật xa một mình. Nhưng ta luôn tin trên con đường ta đi sẽ gặp một ai đó, một ai khiến ta muốn đi chung đường với họ.

Ta lựa chọn một người có thể mang cho ta một cái ô khi mưa đến, mang cho ta một chiếc áo chống nắng khi hè về, mang cho ta một cái ôm rộng khi đông sang, mang cả thời gian bận rộn, đợi chờ chia cho ta một nửa. Nếu không yêu thì đừng lựa chọn, nếu đã yêu rồi thì nhất định ta sẽ kiên trì cùng người ấy. Kiên trì với những khó khăn, với những lần cãi vã, với những lần dỗi hờn, với những lần mắt ướt mi, với những lần tưởng như xa cách là điều tốt nhất mà ta có thể làm cho họ. Bất luận chuyện gì, ta cũng không bao giờ dễ dàng thốt ra câu “không còn yêu nữa”, bất luận không buông tay, không xa rời.

Bởi cuộc đời này mong manh lắm, có những thứ ta chỉ cần lơ đễnh, hôm nay không cần, ngày mai đã không còn là của mình nữa. Tình yêu cũng vậy, chớp mắt đến, chớp mắt đi chẳng báo trước điều gì. Ta không trân trọng tình yêu, tức là ta đã không trân trọng mình. Có thể người mình gặp ở trạm kế tiếp sẽ không bao giờ tốt bằng người đang ở cạnh, vậy nên trong lúc tình còn ấm, xin hãy giữ chặt tay nhau.



Ảnh minh họa

Người đó có thể không phải là người có thể mang đến cho ta ngôi nhà cao rộng, có thể không mang cho ta những chiếc xe đắt tiền, có thể khiến ta vất vả vì cơm – áo – gạo – tiền,… nhưng chắc hẳn ta tin người ấy có đủ bao dung để mang đến cho ta một mái ấm, đủ kiên nhẫn để đèo ta trên những con đường gập ghềnh sỏi đá, đủ an yên để bao bọc cho ta suốt đời.

Ta tìm được một người để ta cùng trải qua những khó khăn, ta tìm được một người để ta đi hết tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết này. Cùng sống, cùng yêu, cùng khóc, cùng cười, cùng hưởng thụ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau nhìn thấy bình yên trước mắt.

Ta tìm được người khiến cho ta muốn có một gia đình, khiến ta cảm thấy muốn dựa dẫm khi yếu lòng, và thành bờ vai khi người ta mệt mỏi. Dù có thương tổn đến bao nhiêu thì ta vẫn dành chút thời gian ngồi xuống và thở sâu, để thế giới bên ngoài yên lành, để tình yêu không hề mai một.

Cuộc đời này há chừng sống một người thì cô độc lắm, chi bằng nếu đã tìm thấy nhau thì hãy giữ chặt như bây giờ, đừng vội vàng, đừng nóng nảy, đừng giận dỗi, đừng hờn ghen quá nhiều.

Chỉ xin người, nếu một lần tay đã nắm chặt, xin đừng buông…

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét